Thần Y Độc Phi, Đại Tiểu Thư Phế Vật

Chương 20: Chương 20: Thơ mắng chửi người khác.




Nàng chính là muốn làm cho Lương Giai Dĩnh cùng Hạ Du Hàm hai nữ tranh một chồng, nghĩ đến hình ảnh đó, Hạ Thanh Ca âm thầm cảm thấy vui mừng, thật sự là một mình vui không bằng nhiều người vui.

Nếu hiếm khi nàng tốt bụng như vậy, để cho Lý Tân Nhu cùng Tấn Tuệ Tâm cũng hiếu kỳ, như vậy mọi người cùng nhau xem cuộc vui chẳng phải càng vui sướng sao?

Hạ Du Hàm cùng Lương Giai Dĩnh lúc đặt toàn bộ tâm tư trêng người vị công tử tuấn tú khó tìm Phượng Phi Lang, hai người không hẹn mà cùng nhìn Phượng Phi Lang.

Trong ánh mắt giống như là đang nói, rốt cuộc thơ của hai nàng làm, của ai hay hơn?

Mắt Phượng Phi Lang trong nháy mắt quét về phía Hạ Thanh Ca bày ra vẻ mặt xem cuộc vui ở bên cạnh, trong lòng hắn cười khổ, là ai nói Đại tiểu thư phủ Quốc công ngu xuẩn như heo ?

Một câu nói đơn giản trêu chọc tất cả mọi người trong đình, chỉ mình nàng ngồi hưởng an lành, tâm kế như vậy sao lại là người ngu xuẩn nghĩ ra?

"Kỳ thật bốn bài thơ này đều là tác phẩm xuất sắc, nếu phải so sánh, theo tại hạ thì thơ vịnh hoa mai của Nhị tiểu thư hay hơn một bậc."

Phượng Phi Lang vừa nói ra lời này, sắc mặt của Lương Giai Dĩnh cùng Hạ Du Hàm khác nhau, sắc mặt Lương Giai Dĩnh cực kỳ khó coi, răng ngọc thầm cắm, trong lòng đã sớm thầm hận Hạ Du Hàm!

Mà Hạ Du Hàm xác thực vui mừng nhướng mày, trên mặt lại càng ửng đỏ, giương mắt nhìn dung nhan nho nhã tuấn mỹ của Phượng Phi Lang, trong lòng lại càng hoảng loạn.

Trong lòng suy đoán: Vị Phượng thế tử này ba lần bốn lượt tán dương nàng trước mặt mọi người, chẳng lẽ? Chẳng lẽ hắn - -

Nghĩ tới đây Hạ Du Hàm không dám tiếp tục nghĩ ngợi lung tung, nhưng trong mắt có vui sướng và tình cảm không thể nói ra.

Mà hai người Lý Tân Nhu cùng Tấn Tuệ Tâm lại bình tĩnh hơn , không nói đến bài thơ Hạ Du Hàm cùng Lương Giai Dĩnh đều là làm từ trước.

Mặc dù không vui, các nàng cũng không thể bỏ qua mặt mũi của Lương Giai Dĩnh cùng Hạ Du Hàm, chung đụng với con cháu của những thế gia đại tộc này thì phải nhẫn nhịn mọi chuyện ba phần, những quy củ này cha mẹ không chỉ cảnh cáo một lần, các nàng đương nhiên không dám quên.

Nhưng là trong lòng hai người có chút tiếc nuối, người có tướng mạo, gia thế như Phượng thế tử vậy chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu, chỉ oán lúc hắn xuất hiện, hai nàng đã sớm làm thơ xong.

Lúc này Lương Giai Dĩnh hung dữ nhìn về phía Hạ Thanh Ca, giận dữ trong lòng không thể nào xả ra, vừa vặn lấy phế vật này khai đao.

Lạn lùng cười một tiếng, Lương Giai Dĩnh nói với Hạ Thanh Ca: "Chúng ta chỉ lo bình luận , Thanh Ca muội muội còn chưa làm thơ đâu, cho nên, ván này của chúng ta cũng không là tính kết thúc!"

Hạ Du Hàm trong lòng cực kỳ phản cảm đối với bộ dạng không chịu nhận thua của Lương Giai Dĩnh, nhưng nghĩ đây là thời cơ tuyệt hảo làm cho Hạ Thanh Ca xấu mặt trước mặt mọi người, đương nhiên không thể bỏ qua.

Vì vậy nàng cũng gấp rút phụ họa: "Thiệt là, lại quên mất Đại tỷ tỷ còn chưa làm thơ nha."

Hạ Du Hàm mỉm cười nhìn Hạ Thanh Ca, ngọt ngào nói: "Đại tỷ tỷ, hôm nay Phượng thế tử ở đây, tỷ dùng tâm làm một bài thơ cho thế tử xem một chút, thơ của tỷ tỷ nếu có được thế tử công nhận, xem trong kinh thành ai còn dám can đảm nói Đại tỷ tỷ là phế vật vô học."

Hạ Thanh Ca cười lạnh trong lòng, xem một chút? Vốn định làm cho Phượng Phi Lang nhìn thấy bộ dáng đáng xấu hổ của ta chứ gì?

Trước đây Hạ Thanh Ca mặc dù nhận biết một ít chữ, đối với thư pháp cũng hơi có phần có hứng thú, nhưng thiên tính không đủ, cho nên học cái gì cũng rất gà mờ.

Hạ Du Hàm đương nhiên biết rõ, Hạ Thanh Ca thi từ ca phú, mọi thứ đều không giỏi, bảo nàng làm thơ chỉ có xấu mặt trước mặt mọi người thôi.

Lương Giai Dĩnh hát thêm vào: "Hàm nhi muội muội nói đúng lắm, Thanh Ca muội muội đã suy nghĩ kỹ chưa? Nhìn thấy Thanh Ca muội muội nhàn nhã tự tại như vậy, chắc là đã tính toán đầy đủ cả rồi.”

Hạ Thanh Ca thu lại tầm nhìn, xoay mặt quét về phía Lương Giai Dĩnh, trong lòng thầm hừ! Mới vừa rồi còn Hạ tiểu thư, trong chốc lát liền đổi thành Thanh Ca muội muội!

Không có việc gì mà ân cần, không phải gian sảo thì là đạo chích!

"Lương tỷ tỷ nói đùa, chắc tỷ cũng biết ta không có hứng thú với thi từ ca phú, làm sao có thể hạ bút thành văn như các vị tiểu thư?"

Lý Tân Nhu thấy sắc mặt Hạ Thanh Ca tối lại, cho rằng nàng nhất định là sợ hãi bị xấu mặt ở trước mặt Phượng thế tử, cho nên cực kỳ khẩn trương bố trí, cũng gấp rút nói giúp vào: "Thanh Ca muội muội chớ khiêm nhường, chúng ta cũng không tin Thanh Ca muội muội là hạng người không có tài tình gì, muội muội hãy để cho Phượng thế tử cùng mấy tỷ muội chúng ta mở mang tầm mắt đi."

Hạ Thanh Ca bưng một ly rượu nho trong tay, mi mắt buông xuống, tựa hồ là né tránh, không muốn làm xấu mặt.

Hạ Du Hàm thấy Hạ Thanh Ca như thế, trên mặt vội vàng biểu hiện ra bộ dáng ôn nhu thân thiện "Tỷ tỷ chớ sợ, hết thảy có muội muội ở đây, tỷ tỷ mặc dù viết thơ không đến được cấp bậc thanh nhã, muội muội cũng sẽ cất giữ như trân bảo, ta còn muốn đem về dán lên tường nữa."

Trong lòng lại cực kỳ khinh bỉ, nàng nhất định sẽ giữ gìn thật tốt, nàng chẳng những muốn cất giữ, còn muốn cho dân chúng trong kinh thành đều biết phế vật ở phủ Quốc công này ngu ngốc đến mức nào.

Như vậy, xem sau này Hạ Thanh Cal àm sao còn có thể ngẩng đầu trước mặt mọi người?

Hạ Thanh Ca đột nhiên ngẩng đầu lên, tràn đầy cảm kích nhìn về phía Hạ Du Hàm "Vẫn là muội muội đau lòng ta nhất, muội muội nếu đã hy vọng tỷ tỷ làm một bài thơ như vậy, tỷ tỷ sẽ đáp ứng muội muội, chẳng qua bài thơ này tỷ tỷ muốn giao cho muội muội bảo quản ."

Hạ Du Hàm vừa nghe cũng biết Hạ Thanh Ca nịnh nọt nàng, vội vàng cười nói ra: "Đó là tự nhiên, thơ của tỷ tỷ làm, muội muội nhất định sẽ bảo quản tốt."

Hạ Thanh Ca tựa hồ là thở ra một hơi, bưng lên rượu nho trong tay uống một ngụm, lập tức đem ly rượu để ở trên mặt bàn, đứng dậy.

Nàng đi đến trước thư án, không vội cầm bút, ngược lại hơi suy tư.

Mọi người thấy vậy càng khinh bỉ trong lòng, Hạ Thanh Ca quả nhiên là phế vật danh bất hư truyền, vừa rồi thi từ các nàng làm đa số đều là ngày thường làm, thật cho là các nàng có thể lập tức làm ra được một bài thơ?

Bài thơ lấy hoa làm chủ đề các nàng làm không biết bao nhiêu bài, tùy tiện nghĩ chính là hạ bút thành văn, mà Hạ Thanh Ca bây giờ mới làm thơ, không làm trò cười cho thiên hạ mới là lạ.

Hạ Thanh Ca hơi suy tuy một chút rồi cầm bút, vung bút như gió, nín thở như thần, thoải mái tự nhiên, lúc này vẻ mặt Hạ Thanh Ca không có vẻ ngu dại như trước, ngược lại là thản nhiên tiêu sái.

Phượng Phi Lang nhìn thấy lại càng sáng ngời trong mắt, lập tức theo bản năng đứng dậy đi tới.

Chỉ thấy trên tờ giấy một nét chữ Khải (một trong những cách viết chữ Hán cơ bản gồm các cách sau : Triện, Khải, Lệ, Hành, Thảo, Giáp Cốt,Chung ̣̣Đỉnh Văn) mạnh mẽ đập vào mi mắt, nét chữ như rồng bay trên trời, chữ chữ châu ngọc lưu loát liền mạch.

Chỉ thấy trên giấy viết: "Nê mai u văn hoa, nê chi thương hận để, diêu văn nê tự thủy, dịch thấu đạt xuân lục. Nê tự lục, nê tự thấu lục, nê tự thấu đại lục.."

Lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ) còn viết: Tặng cho muội muội Du Hàm - - Thanh Ca thân tặng.

"Phốc - - "

Nhìn bài thơ trên giấy, Phượng Phi Lang suýt nữa nhịn không được cười ra tiếng, nhưng lập tức nhịn xuống, mang theo một tia kinh ngạc giương mắt nhìn về phía Hạ Thanh Ca điềm nhiên như không.

Xem bài thơ này, hắn hiểu dụng ý của Hạ Thanh Ca, biết mình không tiện nhiều lời, liền nhẹ giọng nói ở bên tai nàng: "Hạ tiểu thư lợi hại."

Hạ Thanh Ca nhướng mày, đáp lại hắn một ánh mắt vui vẻ.

Mọi người thấy vậy vội vàng tới, tò mò vây xem bài thơ phía kia.

Lý Tân Nhu nhìn thoáng qua, khịt mũi coi thường châm chọc nói: "Thứ cho ta mạo muội , bài thơ này của Hạ tiểu thư này cũng là vịnh mai, nhưng mà, từ không biểu đạt ý, hình như chênh lệch khá xa với bài thơ vịnh mai kia của Hàm nhi muội muội.

"

Lương Giai Dĩnh đón lấy lời nói của Lý Tân Nhu "Đúng vậy, mai là phong thái quân tử, bài thơ này lại không thấy thể hiện khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, không sợ rét lạnh của hoa mai, cũng không có chính khí ngạo nghễ giống bài thơ của Hàm nhi muội muội. Quả thật không tính là tác phẩm xuất sắc, nhiều nhất cũng coi như tạm được."

Hạ Du Hàm cúi đầu chỉ nhìn một cái, trên mặt tràn đầy đắc ý "Chẳng qua tỷ tỷ có thể làm ra bài thơ như cậy đã là không tồi. Muội muội nhất định sẽ cất giữ thật tốt."

Tấn Tuệ Tâm ở một bên giương mắt kinh ngạc nhìn Hạ Thanh Ca một cái, lập tức đứng ở bên cạnh không nói chen vào.

Hạ Thanh Ca quét qua từng người, lúc này mới nhàn nhạt nói ra: "Bài thơ này là ngầm tả mai, cũng không có ý nghĩa khắc sâu gì, xác thực là không thể so sánh với Hàm nhi muội muội."

Lương Giai Dĩnh chợt nhíu mày, khuôn mặt cay nghiệt "Hạ tiểu thư nếu đã biết rõ thi từ của bản thân không thể so với Hàm nhi muội muội, vì sao Hạ tiểu thư còn muốn tự rước lấy nhục, làm ra bài thơ tả mai này?"

Hạ Thanh Ca có chút buồn cười trả lời: "Chẳng lẽ hoa mai này Nhị muội muội đã dùng qua thì người khác không thể dùng? Từ xưa, người lấy hoa mai làm đề đâu ít, mà ngay cả đại thi nhân Trác Văn Quân cũng từng lấy ‘hàn mai’ làm đề, lấy ý tứ của Lương tiểu thư, có phải hay không chúng ta hiện tại cũng phải đào ba thước đất gọi Trác lão tiên sinh lên đây truy vấn đến cùng sao?"

Lương Giai Dĩnh bị nghẹn không thể tiếp tục lực phản kích.

Hạ Thanh Ca cười lạnh, trong lòng thầm mắng, ngu xuẩn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.