Thần Y Độc Phi, Đại Tiểu Thư Phế Vật

Chương 62: Chương 62: Tiệc mừng thọ ở Vinh phủ.(4)




Dương lão thái quân vừa nhìn thấy người tới, vội vàng đứng lên "Lão thân tham kiến Ngũ điện hạ, Thất điện hạ, gặp qua các vị công tử."

Mộ Dung Dật vội vàng tiến lên đỡ Dương lão thái quân dậy "Ngoại tổ mẫu mau mau đứng lên."

Sau khi hắn đỡ Dương lão thái quân đứng lên liền thở dài một hơi "Tử Tu thỉnh an ngoại tổ mẫu, mong ngoại tổ mẫu phúc như Đông Hải, thọ bỉ Nam Sơn."

Dương lão thái quân mặt mày tràn đầy từ ái, vội vàng kéo tay Mộ Dung Dật "Hài tử ngoan của ta. Mẫu phi con hiện tại tốt không?"

Sau khi Mộ Dung Dật đỡ lão thái quân ngồi xuống mới lên tiếng: "Thân thể mẫu khi vẫn khỏe, hôm nay biết là ngày sinh của ngoại tổ mẫu, mặc dù không thể tới bên người ngài tận hiếu, cũng xin chỉ thị phụ hoàng cho Tử Tu thay đến đây, chỗ hoàng tổ mẫu cũng đưa tới một phần quà tặng bảoTử Tu đều mang đến."

"Thái Hậu cùng Đức phi nương nương có lòng, sau khi Tử Tu hồi cung nhất định phải thay lão thân cám ơn Thái Hậu cùng Đức phi nương nương ban thưởng, mau, các ngươi mau ngồi xuống."

Mộ Dung Dật dẫn đầu chúc thọ Dương lão thái quân, lập tức chỉ thấy một vị nam tử người mặc trường bào bằng gấm nàu đen tiến lên, tướng mạo của hắn có chút cương nghị, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, da thịt màu mật ong đem khiến hắn có một tư thế anh hùng khác với những hoàng tử khác.

Nghĩ chắc vị này phải là Ngũ điện hạ Mộ Dung Sách, Hạ Thanh Ca ngược lại nghe nói qua nhân vật này, sau này hắn trở thành kình địch lớn nhất tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với Mộ Dung Dật.

Chẳng qua vị Ngũ điện hạ này trời sinh tính lạnh lùng ít nói, từ nhỏ thích võ, cho nên, một năm sau hắn nắm giữ ấn soái xuất chinh, lập tức danh vang thiên hạ.

Kỳ thật tài nghệ của vị Ngũ điện hạ này hẳn là thật tốt, nhưng vì sao không đứng vào Tứ công tử kinh thành, hẳn là bởi vì tính tình của hắn.

Cũng không tiếp xúc quá nhiều cùng người ngoài, cho nên mới tạo thành chuyện biến mình thành một cái bóng, nhưng là không thể phủ nhận, hắn từ khi ra đời đã mang một thân phận không tầm thường, mẹ đẻ Tiền Hoàng hậu, nhà mẹ đẻ mẫu hậu là Âu Dương thế gia - gia tộc thần bí nhất vương triều Tần Vũ làm hậu thuẫn cực mạnh, nhân vật như vậy thì cho dù là thằng ngu không chịu được, cũng có thể chiếm một chỗ ngồi giữa đại chiến đoạt dòng chính.

Sau khi hắn cho chúc thọ lão thái quân, liền đến phiên tên yêu nghiệt kia.

Lúc này, Hạ Thanh Ca có một loại cảm giác kỳ quái, yêu nghiệt này tựa hồ là hữu ý vô ý nhìn chằm chằm nàng.

Chẳng lẽ vị đại tiên này thật sự chạy đến nhân gian đến? Hoặc là đến giám sát công tác của nàng?

Hạ Thanh Ca ai thán trong lòng một tiếng, công tác tạo người này chỉ sợ còn mất nhiều năm đây, nàng thậm chí ngay cả tạo người với ai cũng còn không rõ ràng lắm, bây giờ đại tiên này ba ba đuổi theo tới làm chi?

Đang nàng nghĩ ngợi hết sức lung tung, Mộ Dung Ngọc chạy tới trước người lão thái quân "Lão thái quân, Tử Ngọc chúc thọ ngài, hy vọng ngài thọ ba nghìn tuổi."

Lúc Dương lão thái quân thấy Mộ Dung Ngọc, vẻ mặt rõ ràng hết sức cao hứng "Đứa nhỏ này, bình thường đều sờ không tới người của ngươi, cũng chỉ có ngày mừng thọ của lão thái bà này mới có thể trông thấy ngươi."

Mộ Dung Ngọc tùy tính cười một tiếng, vẻ mặt có chút tiêu sái "Lão thái quân nói đùa, Tử Ngọc lại rất nhớ lão nhân gia ngài, đặc biệt là thời thơ ấu lúc Tử Ngọc ở bên người ngài thì thích ăn nhất là bánh hạch đào (quả óc chó) mà ngài làm đấy."

Lão thái quân nhìn hắn tùy tính như thế, cũng vui vẻ lên theo "Cũng biết nói lời nói nịnh nọt ta, từ nhỏ đã khô có quy tắc, hiện tại cũng lớn như vậy còn làm cho người ta đi theo quan tâm."

Tử Ngọc cười hắc hắc "Đó cũng là được lão thái quân ngài sủng ái."

Hạ Thanh Ca nhìn xem một già một trẻ ở chỗ này tán gẫu, nàng có cảm giác, cảm thấy có chỗ nào rất kỳ quái.

Hiện tại nàng cũng rốt cuộc biết nam nhân lớn lên giống như Minh thần này là người nào, mặc dù trong trí nhớ kiếp trước chưa từng gặp qua người này, nhưng là, tên của hắn như sấm bên tai.

Mộ Dung Ngọc, Thế tử gia Bình Nam Vương, Bình Nam Vương là đệ đệ cùng mẹ của đương kim thánh thượng, năm đó lúc cửu vương đoạt dòng chính, xem như là nhân vật mấu chốt lập được công lao vì Thánh thượng thắng được thiên hạ.

Mà sau khi Thánh thượng đăng cơ liền lập tức sắc phong đệ đệ của mình làm Bình Nam Vương, ngự tứ đất phong Cương Dụ Quan.

Cương Dụ Quan là chỗ hiểm yếu ở Mạc Bắc, năm đó Thánh thượng vốn không muốn để bào đệ của mình đi địa phương ác liệt như vậy, lại nghe nói năm đó là vị chiến Thần vương gia này tự mình thỉnh lấy, Thánh thượng bất đắc dĩ chỉ có thể đáp ứng.

Mà vị Mộ Dung Ngọc này chính là trưởng tử của Bình Nam Vương, lúc chín tuổi Thánh Thượng ngự chỉ đón hắn từ Cương Dụ Quan trở về kinh đô, những năm này nghe nói Thánh thượng cực kỳ sủng hạnh vị cháu này, lại cấp cho hắn đãi ngộ như một vị hoàng tử, cho nên con dòng cháu giống ở kinh thành đều hết sức kính trọng hắn.

Người kinh thành đều thích xưng hô hắn một tiếng Tiểu vương gia, bởi vì trong lòng mọi người, Mộ Dung Ngọc rất được Thánh thượng yêu thích, lại là trưởng tử của Bình Nam Vương, tương lai tất nhiên là sẽ thừa kế vương vị Bình Nam Vương.

Mà ở vài năm sau trong trí nhớ của Hạ Thanh Ca, thành tựu tương lai của người này là không đo đếm được, hắn cơ hồ sắp sửa thay đổi cả Tần Vũ vương triều, đương nhiên, đây đều là nói sau.

Hơn nữa Hạ Thanh Ca cũng cảm thấy cái đó không có bao nhiêu quan hệ với mình.

Nàng tò mò là, cảm thấy Dương lão thái quân đối đãi Mộ Dung Ngọc rất đặc biệt, tựa hồ còn thân thiết hơn cả cháu ngoại ruột Mộ Dung Dật của mình.

Sau khi Mộ Dung Ngọc chúc thọ lão thái quân thì con em thế gia cũng rối rít tiến lên, nơi này nàng chỉ nhận biết Phượng Phi Lang, mà lúc Phượng Phi Lang thấy nàng, trong ánh mắt thoáng hiện lên bộ dáng mừng như điên.

Chờ toàn bộ mọi người ngồi xuống, một giọng nói ôn nhuận truyền ra ngay sau đó "Lão thái quân, vừa rồi ngài nói muốn nhìn một chút quà tặng của chúng ta, vậy trước tiên bắt đầu ở chỗ Ngọc Khanh đi, cũng coi như là mở đầu cho các vị tỷ muội."

Hạ Thanh Ca nhìn lại nữ tử vừa nói chuyên, nàng ta khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, ngũ quan tinh xảo, hai mắt trong sánng, ngồi ở trong nhóm tiểu thư này cực kỳ nổi bật.

Nàng người mặc một bộ quần áo màu tím thêu hoa đào, hạ thân mặt một cái váy mỏng thêu hoa mai, dung mạo vốn là kiều diễm vô cùng lại thêm vào một thân trang phục trang trọng quý khí, thật sự là có vẻ tuyệt đẹp vô cùng.

Nàng vừa nói, người xung quanh đều hướng tầm mắt về phía nàng, Diệp Ngọc Khanh cảm giác được tầm mắt của mọi người, khóe miệng nở một nụ cười vừa phải.

Diệp Đàn ngồi ở bên cạnh Mộ Dung Ngọc cầm cánh tay nhẹ nhàng đẩy hắn "Ai, xem bộ dáng Tam muội muội nhà ta là nhằm về ngươi, ngươi cũng nên cẩn thận."

Khóe miệng Mộ Dung Ngọc nhếch lên một tia tà khí, ánh mắt lại không có một tia nhìn về phía Diệp Ngọc Khanh, mà là như có như không nhìn về một phương hướng khác.

Lão thái quân nhìn thoáng qua Diệp Ngọc Khanh, mỉm cười nói: " Lễ thọ hàng năm Quận chúa đưa tới đều cực kỳ tinh xảo, lão thân ưa thích hết sức, nhanh nào, để cho lão thái bà này mở mang tầm mắt."

Diệp Ngọc Khanh được Dương lão phu nhân tán dương, trên mặt dâng lên đỏ ửng khả nghi, mi mắt lặng lẽ nhìn thoáng qua Mộ Dung Ngọc.

Nhìn nam nhân đối diện phảng phất như trích tiên xuống trần kia, trong lòng lại vui sướng một hồi.

Hôm nay Nhị công chúa không xuất hiện, đúng là thời cơ tốt để nàng cùng Ngọc ca ca thành lập tình cảm, cho nên, hôm nay nàng nhất định phải nắm chắc cơ hội mới phải.

Nghĩ đến chỗ này, trên mặt xinh đẹp lại dâng lên vẻ tự tin.

"Lão thái quân lại giễu cợt Khanh nhi, cũng chỉ có lão nhân gia ngài tán dương những thứ đồ chơi ta làm kia."

Trên khuôn mặt hiền lành của lão thái quân tràn đầy vui vẻ "Ai không biết quận chúa Minh Châu của chúng ta là đệ nhất mỹ nhân vương triều Tần Vũ, tài đánh đàn ca múa của quận chúa lại là tuyệt nhất kinh đô, ngươi cũng không thể qua mặt lão thái bà này, mau lấy bảo bối của ngươi ra cho chúng ta coi một chút."

Lão thái quân nói lời này không khỏi làm cho Diệp Ngọc Khanh cảm giác mình trong nháy mắt đã trở thành tiêu điểm của toàn trường, tự tin trên mặt càng sâu.

Nàng vẫy vẫy nha hoàn hầu hạ bên cạnh, nha đầu kia cầm một cuốn tranh gỗ cuộn đi lên trước.

Lúc này Diệp Ngọc Khanh đứng lên đi tới giữa "Khanh nhi nhớ rõ lão thái quân ngài rất thích bức tranh vẽ chim chóc hoa lá, cho nên ta mới tự mình vẽ ra một bức, tay nghề kém cỏi, mong rằng lão thái quân chớ chê cười."

"Quận chúa có thể nhớ rõ hứng thú của lão thân thì cũng là tri kỷ, ngươi lại hao tâm tổn trí vẽ một bức tranh lão thân cao hứng còn không kịp đây, mau, mau mở ra cho mọi người coi một chút."

Bà vừa mới nói xong, tỳ nữ cầm cuộn tranh cùng nha hoàn bên cạnh lão phu nhân cùng nhau mở cuộn tranh kia ra, sau khi mọi người nhìn thấy "Bách điểu tống phúc đồ" bên trong, không khỏi là càng tán dương thêm.

Những con em thế gia đối diện cũng mở miệng khen.

" Bức họa Minh Châu quận chúa thật sự là quá đẹp, màu sắc tươi đẹp nhưng không mất bản sắc, bách điểu sinh động thú vị, lấy khổng tước làm thành chủ vật, thật sự là một tác phẩm xuất sắc."

"Đúng vậy, quận chúa quả nhiên là tài nữ tài nghệ song tuyệt."

Mọi người tán dương một lúc, trên mặt Diệp Ngọc Khanh không ngăn được đắc ý, nàng khẽ mỉm cười nhìn Mộ Dung Ngọc, còn đối với phương lại nghiêng đầu tựa hồ đang ngó chừng cái gì thú vị.

Tựa hồ từ đầu đến cuối cũng không có chú ý nàng một cái, điều này làm cho trong lòng Diệp Ngọc Khanh bất mãn hết sức, nhưng là ngại mọi người đang ở đây, cũng chỉ có thể áp chế lại.

Lão thái quân sau khi nhìn bức "Bách điểu tống phúc" của nàng cũng yêu thích không buông tay, liên tục tán dương kỹ năng vẽ của nàng tinh xảo tuyệt luân.

Trận hiến thọ này thật là biến tướng của xem mắt, trong lòng Hạ Thanh Ca không thế nào thích.

Nàng cúi thấp đầu, vuốt vuốt vòng tay xanh biếc trên tay mình, không xem quà tặng mọi người đưa tới chút nào.

Diệp Ngọc Khanh này là người thứ nhất xuất hiện, có lẽ đã đem cấp bậc lễ thọ đẩy tới một đỉnh núi, cho nên, quà tặng những tiểu thư kế tiếp đưa lên không được bao nhiêu đặc biệt.

Đến Dương Tử Y, nàng cực kỳ thực dụng, tự mình làm một đôi hài vải bông cho lão thái quân, mặc dù không phải là thứ đồ làm người ta sợ hãi than, được lão thái quân yêu thích.

Hạ Thanh Ca xem ánh mắ bà liền nhìn ra, thầm than Khương ma ma quả nhiên nói không sai, thân phận địa vị trưởng giả như Dương lão thái quân, không có quá nhiều cảm giác với những thứ phục trang đẹp đẽ kia đã, thiếu hụt chính là chỗ ấm áp hiếu thuận này.

Hiển nhiên Dương Tử Y biết rõ điểm này.

"Các vị tiểu thư đều dâng lên lễ thọ, nhìn xem lễ thọ của các vị tỷ tỷ, ta thật xấu hổ xuất tay ra đây."

Nghe được giọng nói này, Hạ Thanh Ca mới khẽ ngẩng đầu lên nhìn sang, lúc này Hạ Du Hàm đứng ở giữa, những con em thế gia bên cạnh, rất nhiều đều nhìn sang nàng.

Có vài người trên mặt rõ ràng xẹt qua một tia kinh diễm.

Hạ Thanh Ca nhìn thoáng qua cách ăn mặc của Hạ Du Hàm hôm nay, trên đầu vấn một búi tóc phi thiên kế, hai đầu lông mày dùng chu sa cùng thuốc màu đặc thù vẽ một đóa anh đào. Khiến của khuôn mặt của nàng ta càng trở nên thanh tú.

Mặc trên người một áo sa thêu hoa lan bạch ngọc, hạ thân trang bị một cái váy thêu bách hoa mỏng tan, làm cho khuôn mặt vốn là thanh tú của nàng có vẻ càng thêm diễm lệ quý khí.

Lão thái quân vẫn bày ra tươi cười từ ái đó, không lộ ra một chút không vui nào " Nha đầu Hàm nhi đừng cất giấu nữa, mau lấy ra làm cho mọi người nhìn một chút đi."

Hạ Du Hàm uyển chuyển cười một tiếng, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, nàng sợ hãi lão thái bà đáng chết kia bày khuôn mặt khó coi cho nàng ngay trước Tứ công tử, vậy thật sự là mất hết cả mặt.

Hoàn hảo bà ta không có.

Nàng xoay người nhận lấy lễ thọ mình chuẩn bị từ trong tay nha hoàn, giở khăn che bên trên, trong nháy mắt lộ ra đồ vật bên trên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.