Thần Y Độc Phi, Đại Tiểu Thư Phế Vật

Chương 32: Chương 32: Trêu Lương di nương




Lương di nương định dùng bất hiếu chụp mũ nàng, cũng đừng trách nàng ăn miếng trả miếng, nếu như Lương di nương còn kiên trì muốn dẫn Trần A Tứ đi chính đường, chính là không đếm xỉa đến đích nữ.

Hạ Thanh Ca không phải là tranh cùng nàng thẩm vấn ở nơi nào, chuyện này từ đầu đến cuối đều là hai mẹ con này thiết kế an bài tốt, chính vì là làm cho Hạ Thanh Ca hoàn toàn trở thành tàn hoa bại liễu.

Chuyện đã xảy ra cùng Trần A Tứ đột nhiên xuất hiện ở tiểu viện đều là Lương di nương an bài tốt , tình huống trong đó không thể hiểu rõ bằng nàng .

Hạ Thanh Ca chỉ là phòng bị Lương di nương để cho người bên cạnh mình đè ép Trần A Tứ đi chính đường, là muốn cho hắn nói chuyện gì không nên nói mà thôi.

Trên thực tế, Lương di nương chính là tính toán như thế, này đáng tiếc bị Hạ Thanh Ca bóp chết từ trước.

"Vậy theo ý tứ của Đại tiểu thư phải làm như thế nào đây?" Lương di nương hiện tại thật sự là hận không thể bóp chết Hạ Thanh Ca tại chỗ.

Hôm nay các nàng an bài thật tốt, vì cái gì vẫn xuất hiện chỗ hở, thế cho nên thiệt thòi mọi đường?

Trên mặt Hạ Thanh Ca biểu hiện cực kỳ cảm động "Cũng biết di nương hiểu rõ Thanh Ca nhất."

Lúc nàng chống lại ánh mắt muốn giết người của Lương di nương, vẫn là cười khẽ như vậy "Dựa vào chủ ý của ta, trước mang Trần A Tứ ra gian ngoài, phái mấy bà tử coi chừng ở đó, nơi này lưu hai bà tử coi chừng Chu Vân mặc y phục, chúng ta cùng đi ngoài phòng chờ, đợi tí nữa chờ Chu Vân đi ra, chúng ta bắt đầu cẩn thận thẩm vấn."

Hạ Thanh Ca nói cực kỳ rõ ràng, Lương di nương cũng tìm không ra được điểm sai gì.

"Được, vậy theo Đại tiểu thư , người đâu, đem Trần A Tứ mang đến ngoài phòng, Lý ma ma, an bài hai người coi chừng Chu Vân."

Sau khi Lương di nương phân phó hết, lại ra hiệu bằng mắt với Lý ma ma, Lý ma ma ngầm hiểu, đang lúc mọi người không chú ý, nhẹ nhàng gật đầu nhẹ với Lương di nương.

Lương di nương cuối cùng yên lòng.

Hạ Thanh Ca đứng ở bên cạnh, thu hết cảnh hai người trao đổi ánh mắt vào mắt, nàng lạnh lùng cười một tiếng nói với Xảo Lan ở sau lưng: "Xảo Lan, ngươi lưu lại tra tìm tỉ mỉ tất cả địa phương trong phòng bổn tiểu thư, xem có chỗ nào bị tìm kiếm qua, hoặc là nhiều thêm thứ gì không nên có."

Xảo Lan bên cạnh khẽ phúc thân nói: "Nô tỳ tuân mệnh."

Lương di nương bên cạnh không nghĩ tới Hạ Thanh Ca sẽ làm như vậy, nhất thời sững sờ ở tại chỗ.

"Đại cô nương, như vậy chỉ sợ không ổn đâu, Xảo Lan cũng không tính này nha đầu trong Tử Hà Viện, ngài bảo nàng hỗ trợ tìm còn không bằng để Thụy Châu ngày ngày hầu hạ ngài hỗ trợ xem một chút, Đại tiểu thư làm việc như thế, chẳng lẽ là không yên tâm người bên cạnh?"

Nghe được lời Lương di nương cố ý mỉa mai, Hạ Thanh Ca cũng không giận.

"Di nương hiểu lầm, Thụy Châu là nhân vật mấu chốt nhất trong sự tình này, đợi tí nữa ta còn muốn cặn kẽ hỏi nàng một ít chuyện, cho nên, nàng nhất định phải đi theo chúng ta đi ngoài phòng ."

Lương di nương khích tướng không thành, tiếp tục phản kích: "Vậy cũng không cần phải Xảo Lan, vài nha hoàn bên cạnh thiếp tùy tiện Đại tiểu thư sai khiến, Xảo Lan dù thế nào cũng không cơ trí như mấy đại nha hoàn này."

Hạ Thanh Ca cũng lười tiếp tục tranh chấp cùng nàng, nếu đã nàng đã không biết xấu hổ, Hạ Thanh Ca nàng cần gì phải chú ý?

"Di nương, hôm nay ta thấy rất lạ, vì sao ta dùng nha hoàn nào di nương cũng muốn hỏi đến? Chẳng lẽ di nương chưởng phủ thì cũng muốn trông nom cả các chủ tử phân phó nô tài?"

Nàng nhìn thấy sắc mặt Lương di nương âm lạnh xuống trong nháy mắt, rốt cuộc không giả bộ nổi bộ dáng mặt mũi hiền lành.

Hạ Thanh Ca cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Còn nữa, nơi này chính là Tử Hà Viện, ta muốn phân phó nô tài nào cũng không cần phải hỏi đến di nương ngài chứ? Ngài cứ muốn để cho ta dùng nha hoàn của ngìa, ta thật không hiểu là có dụng ý gì?"

Lương di nương bây giờ có khả năng là bị lời này của Hạ Thanh Ca tức đến khó thở, Lý ma ma thấy vậy vội vàng tiến lên nói: "Đại cô nương đa tâm, những năm này di nương đối với Đại cô nương như thế nào? Đại cô nương hiểu, người làm trong phủ này cũng tự nhiên hiểu, nàng cũng chỉ là quan tâm Đại cô nương mới nói như thế."

Lý ma ma nói dứt lời, trên khuôn mặt già nua to mập tràn đầy bi thương "Nếu Đại cô nương đã không cảm kích, Lương di nương cần gì phải nói nữa, vốn vì muốn tốt cho người ta, người ta còn oán giận chúng ta."

Nói xong là khóc ngay tại chỗ, rõ ràng thầm mắng Hạ Thanh Ca không biết tốt xấu.

Ánh mắt Hạ Thanh Ca lạnh lẽo, trong nháy mắt quét qua Lý ma ma.

Lão thái bà này quả nhiên là khó dây dưa, bà ta ở bên cạnh Lương di nương chỉ sợ đóng vai trò là nhân vật quân sư.

Hạ Thanh Ca thầm nghĩ, đốn ngã Lương di nương, nhất định phải rút ra mối họa này bên người nàng mới được.

Trong lòng nàng dâng lên sát niệm, lập tức lạnh giọng trách cứ Lý ma ma:

"Chủ tử nói chuyện còn chưa tới phiên ma ma khoa tay múa chân ở chỗ này, vừa rồi lời nói của bổn tiểu thư hết sức rõ ràng, chuyện đã xảy ra hôm ở đây tổn hại đến danh dự của bổn tiểu thư, nếu như vừa rồi người nam nhân kia cố ý đặt thứ cái gì không nên có ở bổn trong phòng tiểu thư, ai tới chịu trách nhiệm? Là Lương di nương hay là Lý ma ma ngươi? Bổn tiểu thư chỉ là theo việc mà làm, cũng không cố ý nhằm vào ai, ta nghĩ Lương di nương nếu đã yêu thương bổn tiểu thư như vậy, tự nhiên có thể biết được cô nương còn chưa xuất giá, gặp được chuyện bực này là bi phẫn cỡ nào."

Nàng nói đoạn này rất chi là chân thành tha thiết, huống chi biểu hiện cực kỳ chuẩn xác tâm trạng một cô bé mồ côi gặp được chuyện tình hư hại danh dự như vậy, là cỡ nào bất đắc dĩ cùng đau khổ.

Nói xong, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, thanh âm cũng nghẹn ngào.

Trong lòng Hạ Thanh Ca lại hừ lạnh một tiếng, ngươi ở đây bắt đầu khổ diễn với bà đây , vậy bà đây dùng gậy ông đập lưng ông.

Quả nhiên, nghe những lời như vậy, mọi người thương hại Hạ Thanh Ca càng sâu.

Một bé gái mồ côi, mẫu thân mất sớm, ăn nhờ ở đậu, thời điểm gặp được cuyện như vầy, ai sẽ thật lòng giúp nàng?

Khó trách nàng sẽ nói xong liền khóc lên, đây là tức giận không chịu nổi cỡ nào a!

Thấy chỉ trích trong ánh mắt mọi người, Lương di nương mặc dù hận Hạ Thanh Ca, cũng không thể tránh được.

Chỉ đổ thừa nàng những năm này mắt bị mù, thế nhưng sẽ lại coi con sói ma mãnh này là cừu nhỏ mà đối đãi.

"Chao ôi, Đại cô nương thật tốt, sao lại khóc lên, đều là lỗi của thiếp, thiếp không nên bởi vì một chút chuyện nhỏ so đo cùng Đại cô nương như vậy."

Nói rồi, nàng cũng khóc theo "Đúng là, cho dù thiếp như thế nào, cũng là vì Đại cô nương tốt."

Hạ Thanh Ca mắt thấy diễn đủ rồi, cầm khăn lụa xoa xoa nước mắt chưa khô "Thanh Ca cũng biết di nương hiểu ta nhất, nếu đã như vậy, chúng ta đi ra ngoài trước đi."

Thấy Hạ Thanh Ca chuyển khóc thành mỉm cười trong nháy mắt, Lương di nương hoàn toàn bị chấn động, há to miệng, khó có thể nói rõ tâm tình của mình lúc này.

Nghĩ xem, Lương di nương khi nào thì phải chịu đựng uất ức, phẫn hận đến mức này? Cho dù năm đó Dương Tử Diên còn sống, cũng không dám trêu chọc nàng như thế.

Tiểu nghiệt chủng này thật sự là không nhịn được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.