“Mặc Tông Bình thật là tính một bàn cờ tốt a!” Thành phu nhân cắn chặt răng, không vui nói. Ngoại tổ phụ của Thành Thanh Ninh từng là thái phó của thái tử…… là thầy của tiên hoàng, phụ hoàng của Mặc Hàn Dạ, Mặc Tông Bình v,v…. hoàng tử tự nhiên cũng học tập cùng. Lúc đó, Thành phu nhân và tiên hoàng, Mặc Tông Bình họ đều quen biết.
Nhưng Mặc Tông Bình từ nhỏ tính tình âm hiểm, Thành phu nhân không thích hắn nhất. Từ khi tiên hoàng băng hà, Mặc Tông Bình giành đi hoàng vị của Mặc Hàn Dạ, ngoại tổ phụ của Thành Thanh Ninh cũng qua đời, dưới sẽ áp bức của Mặc Tông Bình phủ thái phó cũng ngày càng suy tàn….. Thành phu nhân đối với hắn càng là hận đến tận xương tủy, nhiều năm như vậy chưa từng gặp qua hắn một lần.
“Vậy mà đem bàn tính tính đến trên đầu con gái ta, Mặc Tông Bình tên tiểu nhân bỉ ỏi này!” Thành phu nhân trước giờ thông tình đạt lí, giờ bị tức thành bộ dạng này, có thể thấy lúc này trong lòng có bao nhiêu phẫn hận! Thấy Thành phu nhân tức giận, Thành Thanh Ninh trong lòng ấm áp, nhưng chóp mũi lại có chút cay cay.
Đây chính là mẫu thân yêu cô thương cô, tự nội tâm suy nghĩ mọi thứ cho cô, không giống Thành Minh, thiên vị thương Thành Uyển Nhi. Kiếp trước lúc này Thành phu nhân sớm đã bệnh qua đời, kiếp này cô xoay chuyển cục diện, thì sẽ không cho phép tình trạng kiếp trước xuất hiện nữa!
“Mẫu thân người đừng tức giận, phải chú ý tâm trạng, đừng dọa đệ đệ con sợ.” Thành Thanh Ninh vội khuyên Thành phu nhân “Người yên tâm đi, con đã uyển chuyển từ chối hoàng thượng rồi. Vả lại, phía phụ thân..... “ Thành Thanh Ninh ấp úng, ngẩn đầu nhìn Thành phu nhân “Con không nói thật với phụ thân, chỉ nói hoàng thượng hỏi con về thuật y độc.”
Vốn tưởng Thành phu nhân nhất định sẽ trách cô, không ngờ Thành phu nhân lại nói “Ninh nhi, con làm rất tốt.” “Phụ thân con so với trước đây đã có thay đổi không ít, nay không những là vì tính mạng của người nhà họ Thành. Càng là vì giữ lấy tiền đồ, giữ lấy vinh hoa phú quý ngày nay, ông ấy cũng sẽ đồng ý yêu cầu của Mặc Tông Bình.” Thành phu nhân ngắt một đóa nụ hoa lục cúc, để trong tay chơi đùa, tiếp tục nói “Phụ thân con thiên vị thương Thành Uyển Nhi, con lại si mê Sở vương, khiến ông ấy cảm thấy mất hết thể diện.”
“Vì có thể giữ lấy thể diện của Thành gia và ông ấy, phụ thân con chắc chắn sẽ không do dự đem con gả cho hoàng tử nào đó.” Thành phu nhân ngữ khí nhàn nhạt, nhưng sự không vui có thể thấy rõ trong mắt.
Có thể thấy Thành phu nhân đối với sự thiên vị của Thành Minh, cùng với sự tham sống sợ chết, ham hư danh của Thành Minh ngày nay đều cảm thấy vô cùng không vừa lòng. Thành phu nhân mấy lần ở bên tai của Thành Minh nói qua, hai đứa con gái phải xem như nhau. Nhưng Thành Minh chỉ cho là Thành phu nhân đây là đang bày tỏ sự không vui trong lòng của mình, bởi vì thái độ ngày nay của ông đối với Thành Thanh Ninh...... Như vậy, Thành Minh trong lòng cũng sinh ra bất mãn.
Qua lại như vậy, Thành Minh không những không chấp nhận kiến nghị của Thành phu nhân, càng không muốn đến Thanh Huy viện nữa! Nghĩ trước đây Thành phu nhân cùng Thành Minh ân ái tình sâu, nay lại đến mức như vậy. Cùng lúc trong lòng Thành phu nhân cảm thấy thê lương, càng là vì tương lai của con gái mà lo lắng.
Nay phủ thái phó đã suy tàn, Thành phu nhân cũng không còn nhà mẹ để ủng hộ và che chở. Vì không liên lụy Thành Thanh Ninh bị Thành Minh chán ghét, vì con trai trong bụng có thể bình an hạ sinh, Thành phu nhân thà tự mình bị Thành Minh chán ghét, cũng chỉ có thể đối với mọi thứ nhẫn nhục chịu đựng.
Nhưng nay, Mặc Tông Bình vậy mà lại tính đem ma trảo đưa đến trên đầu của Thành Thanh Ninh, Thành phu nhân là chắc chắn không thể tiếp tục nhịn được nữa! Nghe lời của Thành phu nhân, vành mắt của Thành Thanh Ninh đỏ lên, trong mắt rơm rớm lệ. Cô biết mà! Mẫu thân của cô sẽ không màn mọi thứ mà đứng sau lưng cô!
Thành Thanh Ninh trong lòng cảm động, không nhịn được nhẹ nhàng ôm lấy lưng của Thành phu nhân, nằm trong lòng bà thấp giọng nghẹn ngào nói “Mẫu thân, con gái sợ cứ như vậy bị phụ thân bán đi. Con thà gả cho Mặc Hàn Dạ, cũng sẽ không gả cho hoàng tử của Mặc Tông Bình.” “Được rồi, bao lớn rồi, còn nhõng nhẽo với mẫu thân?”
Thành phu nhân ánh mắt dịu dàng, đưa tay sờ tóc của cô, nhẹ giọng nói “Mẫu thân đương nhiên biết trong lòng con đang nghĩ gì.” “Nhưng hoàng tử của Mặc Tông Bình không phải người tốt, với con mà nói, Sở vương cũng không phải là lương phối.”
Vừa nói, sắc mặt Thành phu nhân dần trở nên nghiêm túc “Đứa trẻ đó tính tình quá âm u, đối với con chưa từng có sắc mặt tốt, mẫu thân sợ tương lai con sẽ......” bất luận là một mình cô đơn, hay là sống thủ tiết, thậm chí là bị Mặc Hàn Dạ ức hiếp, đều không phải chuyện tốt gì.
Thành phu nhân không nói ra được, than nhẹ một tiếng. Mặc Hàn Dạ là bà nhìn lớn, đứa trẻ này chính là sau khi tiên hoàng băng hà, tính tình thay đổi lớn. Nếu không phải vậy, đối với Thành Thanh Ninh mà nói, Mặc Hàn Dạ cũng là lương nhân.
Biết trong lòng Thành phu nhân lo lắng, Thành Thanh Ninh ngoan ngoãn nói đến “Mẫu thân, con biết mẫu thân lo cho con gái. Nhưng mẹ yên tâm đi, con chỉ là tiện miệng nói mà thôi, sẽ không gả cho Mặc Hàn Dạ đâu.” Người ta sớm đã buông lời rồi, đời này thà không lấy vợ, cũng tuyệtt đối sẽ không lấy cô.
Cô hà tất phải mặt dày bám theo tự tìm không thoải mái? “vậy thì được.” Thành phu nhân đây mới yên tâm “Ninh nhi, con đừng sợ, mọi chuyện có mẫu thân.” “Nếu Mặc Tông Bình thật sự ép con gả cho hoàng tử của hắn, mẫu thân cho dù không cần cái mặt này, cũng phải đòi công đạo cho con.” Thành Thanh Ninh chỉ cảm thấy nơi lòng ngực như bị ai nhét bông gòn vậy, nhét đến lòng ngực cô đau nhói. Quả nhiên con có mẹ như báu vật, con không mẹ như cỏ dại.....
Sau khi đi ra từ Thanh Huy viên, Thành Thanh Ninh trực tiếp về Minh Châu các ngủ bù, một giấc tỉnh lại đã gần tối. Thành Thanh Ninh tinh thần thoải mái ra cửa, sau khi ở trong sân đánh một bài thái cực, trung khí đầy đủ gọi đến “Triều Lộ! cơm tối xong chưa, ta đói rồi!” Minh Nguyệt để chuyện trong tay xuống, cười nhìn cô “Sớm biết tiểu thư tỉnh lại sẽ kêu đói, Triều Lộ đã đến nhà bếp lấy cơm rồi, tiểu thư nhịn thêm chút nữa đi.” Vừa dứt lời, thì nhìn thấy Triều Lộ bưng cơm, dưới chân như luồng gió đi vào.
Không lo được mang cơm để trên bàn, Triều Lộ đã vội vả nói với cô “Tiểu thư, chuyện lớn không hay rồi!” “Hồ di nương xảy ra chuyện rồi! giờ lão gia đang tức giận, Hạ Hà viên vay cả viện đại phu!” Hạ Hà viên là viện của Hồ di nương. Thành Thanh Ninh nhíu mày hỏi “Xảy ra chuyện gì rồi? bà ta hôm qua còn nhảy nhót mà?”
Từ sau khi bà ta cùng Thành Uyển Nhi ở phủ Sở vương trúng độc, mấy ngày nay đều không ra cửa đi lại, đang yên lành sao lại xảy ra chuyện? Triều Lộ ngữ điệu cực nhanh nói đến “Nghe nói là trúng độc rồi! tiểu thư, theo nô tì thấy, bất luận có phải tiểu thư làm hay không, nhưng lão gia chắc chắn sẽ nghi ngờ tiểu thư đầu tiên. Chi bằng chúng ta ra tay trước, đem mấy cái chai chai lọ lọ của tiểu thư toàn bộ đều cất lên đi!”
Triệu Lộ thông minh, thời gian đầu tiên đã nghĩ đến chiêu này của Hồ di nương, có thể là khổ nhục kế. Thành Thanh Ninh vừa nghe dứt lời cô nói, còn chưa kịp trả lời, ngoài cửa đã bước vào hai gia đinh. “Nhị tiểu thư, lão gia mời.”