“Hơn nữa, chuyện lần này, không phải con hạ độc thủ. Như vậy từng chữ đầy máu vu khống, con gái không dám nhận!” không đợi Thành Minh trả lời, Thành Thanh Ninh đã lần nữa lạnh giọng nói đến. Dường như không ngờ đến, Thành Thanh Ninh sẽ liệt ra nhiều tội danh của cô như vậy, Thành Uyển Nhi sắc mặt càng kinh ngạc.
Sau khi hồi thần lại, xoay đầu nhìn về hướng Thành Minh, vô cùng uất ức gọi một tiếng “Phụ thân, người xem.....” Cô trước giờ kị nhất người khác nói đến thân phận thứ nữ của cô, đó cứ như một giấu ấn nhục nhã vậy, in sâu trên đường đời của cô, cũng in sâu trong lòng của cô, trở thành một bức tường mà đời này cô đều không thể bước qua.
Thành Uyển Nhi nghẹn ngào, âm thanh run rẩy, giống như chịu uất ức lớn bằng trời. Thành Minh an ủi nhìn Thành Uyển Nhi, vỗ vai cô. Lúc xoay đầu lại nhìn Thành Thanh Ninh, chân mày nhíu chặt hơn nữa, nếp nhăn trên trán đều có thể kẹp chết con ruồi rồi. “Ngươi cái.....” Thành Minh còn chưa nói hết lời, đã bị Thành Thanh Ninh lạnh lẽo trả về “Phụ thân lại muốn mắng, con khốn này phải không?”
Thành Thanh Ninh không chút e sợ cười một tiếng “Thu lại sự mắng nhiếc của người đi, câu này nghe đến lỗ tai con gái sắp sinh rèn rồi.” Nhìn bộ dạng ăn chơi của cô, Thành Minh giận đến sắc mặt trắng bệch. Thành Uyển Nhi châm thêm lửa “Muội muội, tỉ tỉ biết trong lòng muội oán hận ta. Nhưng những thứ này đều không liên quan đến phụ thân, muội muốn đánh muốn mắng tỉ tỉ đều không nói nửa chữ, nhưng muội không được vô lễ như vậy với phụ thân!”
Thành Thanh Ninh còn chưa trả lời, ngoài cửa truyền đến một tiếng “Tốt cho một màn phụ từ tử hiếu.” Xoay đầu nhìn, là Thành phu nhân sắc mặt không vui đi vào. Lí ma ma cẩn thận đỡ lấy bà, trong miệng căn dặn “Phu nhân người cẩn thận.” Thành Thanh Ninh liếc Thành Uyển Nhi một cái, vội lên trước đỡ Thành phu nhân “Mẫu thân, sao người đến đây rồi.” Sau khi nhìn thấy Thành phu nhân xuất hiện, sắc mặt của Thành Minh có chút không tự nhiên “Phu nhân sao đến rồi?”
“Nếu tôi không đến, cứ để mặc người khác ức hiếp vu khống Ninh nhi sao?” Thành phu nhân lạnh lẽo quét qua Thành Minh, ánh mắt không vui rơi trên đầu của Thành Uyển Nhi “Uyển nhi, bổn phu nhân nhìn ngươi trước giờ là người ngoan ngoãn, không ngờ hôm nay miệng lưỡi đanh đá như vậy.” “Có thể thấy, là bổn phu nhân ngày thường xem thường ngươi rồi.”
Thành Uyển Nhi bị ánh mắt đầy sức ép của Thành phu nhân nhìn đến cảm giác không thở được, cuối đầu nhỏ giọng nói “Mẫu thân, mẫu thân nặng lời rồi.” “Nặng lời?” Thành phu nhân cong môi “Sao? không đem Ninh nhi trưởng tiểu thư này để trong mặt thì thôi đi, nay gặp bổn phu nhân, cũng không để trong mắt rồi?” lời vừa dứt, bèn thấy Lí ma ma lên trước, trực tiếp ấn lấy Thành Uyển Nhi quỳ xuống đất. “Đại tiểu thư, gặp phu nhân phải hành lễ quỳ bái. Phu nhân chẳng qua là mấy tháng chưa từng ra đi lại, sao đại tiểu thư đã quên quy tắc rồi không thành?”
Cô mẫu của Lí ma ma từng là giáo tập ma ma trong cung, nay nhìn Lí ma ma cũng có mấy phần bộ dạng của giáo tập ma ma rồi, bà căng mặt nói với Thành Uyển Nhi “Hay là để Hồ di nương quản mấy tháng hậu viện, thì đại tiểu thư quên thân phận của mình rồi?” Đối với ngôn hạnh của Lí ma ma, Thành phu nhân không hề ngăn cản. Bà trước giờ sẽ không ép người như hôm này.
Nhưng tiền đề bà thiện với người khác là trên dưới trong phủ hòa hợp, gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Lúc đó Hồ di nương còn xem như cung thuận, Thành Uyển Nhi cũng an phận giữ mình. Thành Minh đối với bà còn quan tâm, duy chỉ có Thành Thanh Ninh nghịch ngợm không hiểu chuyện, nhưng vì cốt nhục trong bụng bà, Thành phu nhân bèn cảm thấy phủ đệ lớn như vậy có thể có cảnh tượng này, cũng thật không dễ.
Dù sao, nội viện trong phủ nhà khác, đều là ghen ghét tranh giành, khiến cho nhà không yên. Thành phu nhân là người rất dễ thỏa mãn. Nhưng nay nhìn, Thành Thanh Ninh ngày một hiểu chuyện, ngược lại là hai mẹ con Hồ di nương bắt đầu không an phận, thậm chí ngay cả Thành Minh cũng ngày càng hồ đồ. Hôm nay nếu không lập quy tắc, khó tránh ngày sau trong phủ, thành thiên hạ của hai mẹ con Hồ di nương!
Không nói Thành Thanh Ninh sẽ chịu ức hiếp, e là ngay cả bà, và đứa con trong bụng, tương lai cũng sẽ không yên ổn! Lí ma ma sức lớn vô cùng, Thành Uyển Nhi bị bà đè như vậy, trên vai như gánh hai cái tạ vậy. Cô run rẩy, lại không chịu cuối đầu, lại không dám không cuối đầu. Thành Uyển Nhi trong lòng không cam tâm, lại chỉ có thể cắn chặt môi, đem sự không cam tâm đó đè xuống đáy lòng.
Cô thấp giọng thúc thích, lấy đó để chứng minh sự không cam lòng của mình. Thấy vậy, Thành Minh bất giác nói với Thành phu nhân “Phu nhân, giữa Uyển Nhi và Thanh Ninh chẳng qua là tranh chấp mấy câu mà thôi. Bà thân là chủ mẫu trong phủ, lại hà tất khó dễ một đứa bé?” “Khó dễ? lão gia cho rằng, tôi đây là đang khó dễ nó?”
Thành phu nhân dường như có chút bất ngờ, nhìu mày nhìn Thành Minh, ngữ khí dần trở nên âm u “Nó làm khó Ninh Nhi, thì là tỉ muội tranh chấp. Tôi chủ mẫu này, đứng ra chủ trì cục diện, thì trở thành khó dễ?” “Thật làm khó lão gia còn nhớ, ta mới là chủ mẫu trong phủ. Nay giáo huấn thứ nữ hai câu, vậy mà cũng không có cái quyền này rồi sao?” Thành phu nhân cười lạnh một tiếng, ánh mắt có chút trào phúng.
Thành Minh cũng không ngờ, Thành phu nhân hôm nay sẽ khí thế bức người như vậy, bỗng chốc bị cà lăm “Ta, Ta không phải, ý này.” “Nếu đã vậy, chuyện hậu viện này, nên do ta xử lí, lão gia im miệng đứng một bên nhìn là được.” Nói xong, Thành phu nhân lạnh lẽo quét nhìn Thành Uyển Nhi, nhấc chân đi vào trong phòng.
Thành Uyển Nhi bị Lí ma ma đè vai không thể cử động, Thành Minh lập tức đi theo vào trong, như sợ Thành phu nhân sẽ thừa cơ ức hiếp Hồ di nương vậy. Hồ di nương nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, môi xanh tím, vừa nhìn đã là triệu chứng trúng độc. Đại phu mặt đầy khó xử đứng một bên, thấy Thành phu nhân vào rồi, sau khi thỉnh an xong liền nói đến “Phu nhân, Hồ di nương đây quả thật là trúng độc rồi. Nhưng ta chỉ là một người bán thuốc, cũng không giải được độc!” “Biết rồi, ngươi ra ngoài trước đi, thù lao hôm nay lát nữa sẽ có người đưa đến tiệm thuốc cho ngươi.”
Thành phu nhân ứng tiếng, đi đến bên giường, sau khi cẩn thận đánh giá Hồ di nương, nói với Thành Thanh Ninh “Ninh Nhi, con đến xem bà ấy trúng độc gì.” Thành Minh vội tiến lên “Không được!” Ông ngăn cản đến “Hiềm nghi của Thanh Ninh còn chưa rửa sạch, không thể để nó chữa trị cho Hồ di nương! nếu không, lỡ nó có lòng báo thù.....” lời còn chưa nói hết, đã bị Thành phu nhân trách mắng ngăn lại “Hồ đồ! lão gia thật là hồ đồ!”
Từng là trưởng nữ phủ thái phó, vốn chính là tiểu thư đệ nhất thế gia trong Kinh Thành, sau khi gả vào Thành phủ, Thành phu nhân an tâm làm phu nhân thương phu dạy con, thu đi khí thế trên người, nhiều năm như vậy đều ôn nhu dịu dàng. Nhưng hôm nay vì con gái mình, Thành phu nhân lần nữa lấy ra khí thế lúc trước trấn áp Kinh Thành!
Lạnh giọng trách mắng như vậy, Thành Minh bỗng chốc ngay ra, im miệng không dám nói chuyện nữa. Thành phu nhân không vui quét mắt nhìn ông “Ninh Nhi, chẩn mạch!”