Thần Y Độc Phi: Vương Gia, Sủng Thê Xin Khắc Chế

Chương 4: Chương 4: Uống say phát điên với cô?




“Thành Thanh Ninh, cô là đang mắng bổn vương sao?” Mặc Hàn Dạ đột nhiên đưa tay ra nắm chặt lấy cằm của cô, rất nhanh cằm của Thành Thanh Ninh bị nắm đến đỏ ửng. Thành Thanh Ninh đau buốt, nhịn không được một chân đạp về phía Mặc Hàn Dạ. Lúc nãy cô còn tưởng, bản thân là ma chướng rồi, rơi vào trong mơ chứ!

Không ngờ Mặc Hàn Dạ người đàn ông thối này, thật là đến phủ hộ quốc công, đến Minh Châu các của cô! Mặc Hàn Dạ cũng không tránh né, mặc cho cô đạp một chân, sau đó tăng thêm sức mạnh trên tay, ánh mắt chơi đùa nhìn cô “sao hả, tự chui vào lòng bổn vương cũng không thể khiến ta lay động, thay đổi chiến thuật rồi sao?”

“Thành Thanh Ninh, cô không cần hao tâm phí sức như vậy, bổn vương cho dù cả đời cô độc, cũng sẽ không cưới cô.” Mặc Hàn Dạ cười lạnh một tiếng, mới buông lỏng tay ra.

Thành Thanh Ninh sờ lấy cái cằm đau buốt của cô, cắn chặt răng nhìn Mặc Hàn Dạ “Ha, Sở vương thật là khổng tước xòe đuôi! tự cho mình là một món ngon sao?” “Ngươi yên tâm đi, bổn tiểu thư cho dù đời này không gả được, cũng tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi!” chẳng phải là buông lời độc sao? ai không biết chứ?! Tên đàn ông thối này ra tay một chút cũng không lưu tình, đáng đời hắn đời này đều không lấy được vợ!

Nghe lời sắc mặt của Mặc Hàn Dạ càng khó coi hơn, ánh mắt như muốn ăn người của hắn nhìn đến “Thành Thanh Ninh, cô thật sự tưởng rằng, cứ mắng chửi bổn vương, bổn vương sẽ không làm gì cô sao?!” ngửi thấy trên người hắn dường như có mùi rượu truyền đến, Thành Thanh Ninh đột nhiên hiểu ra. Người đàn ông này, hôm nay là uống say đang phát điên với cô sao?

Minh Nguyệt và Triều Lộ đứng ở một bên khẩn trương, không dám thở mạnh. Lúc nãy khi Mặc Hàn Dạ đến, họ rất kinh ngạc. Vốn định nhắc nhở Thành Thanh Ninh, không ngờ bị Mặc Hàn Dạ ngăn lại, bèn sợ hãi đứng nhìn, Mặc Hàn Dạ cứ như vậy đứng trước mặt Thành Thanh Ninh khoảng nửa tiểng.

Sát khí tàn bạo quanh người của người đàn ông này, đổi lại là một người nhát gan, chỉ sợ là bị dọa đến lời cũng không dám nói ra!

Thành Thanh Ninh đứng lên, không chút e sợ nhìn Mặc Hàn Dạ “không làm gì với ta? vương gia hình như là quên rồi, Thành Thanh Ninh ta nay ở trong Kinh Thành sống như một trò cười, chẳng phải toàn nhờ Vương gia ban cho sao?” không ngờ người con gái từ trước đến nay luôn si mê hắn, nay tính tình lại có sự thay đổi lớn.

Mặc Hàn Dạ trầm mặt nhìn cô, cười một cách châm biếm “Chẳng phải cô tự tìm sao?”

“Bổn tiểu thư không muốn đấu võ mồm với ngươi! vương gia có chuyện nói chuyện, không có chuyện thì mời cút!” Thành Thanh Ninh mất kiên nhẫn nói đến. Xem cô lễ phép biết bao?

Cho dù là hạ lệnh đuổi khách, cũng nói chữ mời. Có lẽ là chưa từng bị người ta đối xử như vậy qua, lại có lẽ là thái độ của Thành Thanh Ninh đối với hắn biến hóa quá nhanh, khiến Mặc Hàn Dạ không nắm bắt được. Hắn không trả lời, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thành Thanh Ninh.

Lâu sau lúc Thành Thanh Ninh tưởng hắn lại muốn làm gì cô, Mặc Hàn Dạ lại đột nhiên lệnh Minh Nguyệt và Triều Lộ đi ra! Như vậy, dưới hành lang chỉ còn lại hai người họ. Mặc Hàn Dạ hôm nay rất thất thường, Thành Thanh Ninh bị đôi mắt lạnh lẽo này của hắn nhìn đến trong lòng sợ hãi, không nhịn được xoay người vào phòng “Vương gia nếu không cút, thì tự mình ở đó đi, thứ bổn tiểu thư không hầu!” Ai ngờ, Mặc Hàn Dạ đi theo cô vào phòng.

“Sở vương chẳng lẽ không biết, khuê phòng của con gái không thể tùy ý vào sao?” nghe tiếng bước chân sau lưng, Thành Thanh Ninh xoay đầu, nhiú mày không vui. “Bổn vương vào rồi, ngươi còn có thể đem ta đuổi ra ngoài?” Mặc Hàn Dạ đột nhiên cười lạnh một tiếng, âm thanh mang theo chút khàn khàn.

Không chờ Thành Thanh Ninh trả lời, hắn đột nhiên ra tay bóp lấy phía sau cổ của cô, đem cô đẩy đến bên tường, Mặc Hàn Dạ cũng dán lên. “Thành Thanh Ninh, cô to gan thật!”

Mặc Hàn Dạ một tay đặt sau cổ cô, tay còn lại đột nhiên sờ lên môi cô, Mặc Hàn Dạ khàn giọng nói “Cô trêu ghẹo bổn vương nhiều năm, nay là cảm thấy chán rồi? cho nên muốn từ bỏ rồi sao?”

“Hôm nay là thọ yến của mẫu thân bổn vương, bổn vương sớm đã gửi thiệp mời đến Thành phủ, cô lại dám không tham gia?” Mặc Hàn Dạ chất vấn.

Nhìn thoáng qua, Thành Thanh Ninh giống như là bị hắn ôm chặt vào lòng. Tư thế của hai người thân mật như tình nhân. Nhưng trên thực tế, động tác của Mặc Hàn Dạ chứa đầy tính nguy hiểm.

Trong miệng hắn phun ra mùi rượu nhàn nhạt, vừa không khiến người ta ghê tởm, cũng không cảm thấy hành động này của hắn quá đường đột, ngược lại đáy lòng Thành Thanh Ninh còn có chút vui mừng?

Thành Thanh Ninh vì một tia vui mừng này của bản thân mà cảm thấy xấu hổ, quả thật là vì sự ái mộ của cô đối với Mặc Hàn Dạ quá sâu, một lúc nhất thời không thể cắt đứt sao? Thật là bất tài mà! Sống lại một kiếp, sao vẫn không ngăn được mị lực không chỗ để đó của Mặc Hàn Dạ chứ!

Nghe giọng khàn khàn chất vấn của hắn, Thành Thanh Ninh không kiềm được tai đỏ ửng. Cô ép bản thân bình tĩnh lại, ngẩn đầu nhìn Mặc Hàn Dạ “Sở vương uống say rồi, vẫn là mau về tiếp khách đi.” Thành Thanh Ninh đẩy Mặc Hàn Dạ, muốn lấy lại tự do từ trong sự cầm cố của hắn.

Cảm nhận sự mềm mại của người trong lòng, ngửi lấy mùi hương dễ chịu trên người cô..... Mặc Hàn Dạ phát hiện, bản thân thật ra cũng không phản cảm với cô? Nếu Thành Thanh Ninh như lúc trước tự dâng hiến cho hắn, Mặc Hàn Dạ ngược lại sẽ cảm thấy chán ghét. Nhưng nay thái độ cự tuyệt mời gọi này, lại đốt cháy ngọn lửa trong lòng Mặc Hàn Dạ, hắn nhìn sâu vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của Thành Thanh Ninh.

Đôi môi bị hắn ma sát qua, hơi ửng đỏ. “Đấu võ mồm? bổn vương còn chưa từng đánh qua võ mồm, hôm nay có thể thử một chút.” Nói dứt, Mặc Hàn Dạ liền cuối đầu, hôn lấy đôi môi của Thành Thanh Ninh, thậm chí còn cắn nhẹ. Theo động tác của hắn, Thành Thanh Ninh chỉ cảm giác dường như trong đầu có một sơi dây “bóp” một cái đứt rồi. Trong đầu cô một màn trắng xóa.

Cho đến khi bị Mặc Hàn Dạ cắn một cái, mới tỉnh lại, vội vã đi đẩy Mặc Hàn Dạ. Nhưng sức lực của người đàn ông này thật sự quá lớn, cô vùng vẫy cũng không làm được gì. Cuối cùng, Thành Thanh Ninh chỉ có thể nhắm chuẩn thời cơ, cắn mạnh Mặc Hàn Dạ một cái!

Lần này, môi của Mặc Hàn Dạ đều bị cắn rách rồi, có thể thấy Thành Thanh Ninh lúc nãy dùng bao nhiêu sức lực. Cô tát mạnh mặt của Mặc Hàn Dạ một cái, trong miệng tức giận mắng đến “Mặc Hàn Dạ tên đàn ông thối! muốn nổi điên thì về Sở vương phủ của ngươi mà điên, đừng đến chỗ bổn tiểu thư tìm cảm giác tồn tại!” Cái tát này còn chưa rơi vào mặt của Mặc Hàn Dạ, đã bị hắn nắm lấy cổ tay. Mặc Hàn Dạ đưa lưỡi ra liếm lấy máu chảy ra từ trên môi, ánh mắt cũng như khát máu vậy, một màn đỏ ửng.

Như vậy trông giống với ác ma vừa uống qua máu người vậy! “Thành Thanh Ninh, cô to gan thật, vậy mà dám một lần lại một lần khiêu chiến giới hạn của bổn vương?!”

Mặc Hàn Dạ dường như là tức giận rồi, bắt lấy cổ tay của cô, kéo mạnh cô vào trong lòng “Cô có tin bổn vương lập tức chém cánh tay này của cô không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.