Triều Lộ và Minh Nguyệt nhìn nhau, vội trả lời “Tiểu thư lúc nãy đi không bao lâu thì có người lén lút đến Minh Châu Các. Nhìn người đó không có ý tốt, Minh Nguyệt đánh ngất hắn, từ trong lòng hắn phát hiện thứ này.” Vừa nói, từ trong áo lấy ra một phong thuốc. Thành Thanh Ninh nhận lấy, để ở bên mũi ngửi, cười lạnh “Quả nhiên không ngoài dự tính của ta.”
Hồ di nương tự biên tự diễn vở kịch này, đơn giản chỉ bản thân trúng độc, là không thể diễn được. Dụ Thành Thanh Ninh đến Hạ Hà Viên, nhất định sẽ phái người vào trong viện của cô “Để lại chứng cứ.” Do đó, hai gia đinh lúc nãy mới nói dẫn Triều Lộ và Minh Nguyệt cùng đến Hạ Hà viên, tiện cho họ để lại chứng cứ. Nhưng Thành Thanh Ninh sớm đã đoán được.
Cho nên màn kịch này của Hồ di nương, sớm đã sơ hở trăm bề không diễn tiếp được nữa. Minh Nguyệt đùng đùng tức giận lôi người bên tường qua, Thành Thanh Ninh cuối xuống, phát hiện người này chính là một người hầu ngoài viện Hạ Hà viên, bất giác phụt cười “Ta còn tưởng, bà ấy sẽ phái người lợi hại cỡ nào đến”
“Thân thủ như vậy, cũng dám đến Minh Châu Các mất mặt?” người hầu này chỉ là bị Minh Nguyệt đánh ngất đi, nhưng bộ dạng đùng đùng tức giận của Minh Nguyệt, dường như hận không thể đem hắn phân thành trăm mảnh. Thành Thanh Ninh không nhịn được cười nhẹ “Minh Nguyệt tỉ tỉ của chúng ta xem ra có chút ngứa tay, chi bằng tên này thưởng cho muội, để muội tùy ý xử trí?”
Tiểu tư này vốn là người vô tội, nhưng lại phụng mệnh của Hồ di nương đến hãm hại cô, giúp cho giặc. Nếu đã vậy, cũng đừng trách cô nhẫn tâm! Minh Nguyệt chép miệng, mặt đầy chê trách lắc đầu “Bỏ đi tiểu thư, nô tì còn chê dơ tay nữa!” “Nô tì mà có thời gian rảnh đó, còn không bằng đi học thêu tinh tiến tay nghề với Triều Lộ.”
Nghe vậy, Thành Thanh Ninh và Triều Lộ cùng cười lên. “Được rồi, mau đi hâm thức ăn, bổn tiểu thư đói chết rồi.” Nghe tiếng “rột rột” phát ra từ trong bụng, Thành Thanh Ninh ôm bụng vào phòng. Sáng hôm sau, Thành Minh nên đi triều sớm, nhưng lại lo Thành phu nhân sẽ làm gì Hồ di nương, muốn xin nghỉ với Mặc Tông Bình. Nhưng không ngờ, Mặc Tông Bình sớm đã phái người đến Thành phủ “mời” hắn.
Thành Minh thấp thởm bất an, không biết sáng sớm Mặc Tông Bình tìm ông có việc gì. Đến bên ngoài điện Tần Chính, Mặc Tông Bình còn chưa tuyên thượng triều, bên ngoài đứng không ít đại thần, thấy Thành Minh đến đều chủ động lên trước chào hỏi. Lòng hư vinh của Thành Minh bùng nổ. Hắn thích cuộc sống bị chúng người đeo bồng này....... Bị Mặc Tông Bình đè ép nhiều năm như vậy, hắn đều kiên cường bất khuất chống chịu qua rồi, cũng chỉ có ở trước mặt các đại thần mới có thể tìm lại một tia tự tin.
Lúc này, Mặc Hàn Dạ đến. Thành Minh bất giác ngây ra, chúng đại thần vay lấy ông thần sắc khẩn trương. Mặc Hàn Dạ từ khi được phong làm Sở vương, Mặc Tông Bình sớm đã hạ lệnh hắn có thể không tham gia bất kì chuyện triều chính nào..... đây cũng biến tướng muốn để Mặc Hàn Dạ chỉ làm một vương gia nhàn rỗi mà thôi.
Nói cho cùng, Mặc Tông Bình vẫn là sợ Mặc Hàn Dạ sẽ lấy lại ngôi vua. Mặc Hàn Dạ cũng ít khi đến thượng triều, gần như một năm chỉ có 1 2 lần mà thôi, hôm nay không biết lại là vì cái gì? Mọi người đều suy đoán, nhưng thấy Mặc Hàn Dạ mặt lạnh đi đến gần, vẫn như cũ nhàn nhạt cách xa. Khiến không ít đại thần muốn đến thỉnh an, đều bỏ đi tâm ý đó, giả vờ như không nhìn thấy hắn, cuối đầu nói chuyện với đại thần có giao tình tốt.
Thành Minh nhíu chặt mày nhìn Mặc Hàn Dạ. Trong mắt người ngoài, quan hệ giữa Thành gia họ và Mặc Hàn Dạ khá sâu. Chủ yếu là vì Thành Thanh Ninh cái thứ “làm mất mặt” đó. Người khác không dám đến trước thỉnh an. Nhưng Mặc Hàn Dạ trực tiếp đi về hướng Thành Minh, khiến ông không nơi trốn, lúc này nếu cuối đầu giả vờ như không nhìn thấy cũng không thể nào.
Thành Minh chỉ có thể thu lại một bụng tâm sự, cười ôm tay với Mặc Hàn Dạ “Chào Sở vương.” Mặc Hàn Dạ nhàn nhạt nhìn ông, được một lúc mới ứng tiếng “Ừm.” Sau đó, hai người không còn gì để nói. Bầu không khí có chút kì lạ, ngay lúc Thành Minh đang chốn chịu áp lực, cảm giác phía sau lưng đều sắp thấm đầy mồ hôi, mới nghe thấy Mặc Hàn Dạ đột nhiên nói “Hộ quốc công có biết, hôm nay hoàng thượng đặc biệt triệu người lên triều, là vì chuyện gì không?” “Lão thần không biết.” Thành Minh bất an trả lời.
Mặc Hàn Dạ như cười như không nhìn ông, không trả lời nữa. Thành Minh trong lòng co rút, chẳng lẽ Sở vương biết điều gì? Ai ngờ, Mặc Hàn Dạ không nói lời nào, tiếp tục khôi phục bộ dạng mặt lạnh. “Thượng triều!” Cửa lớn điện Tần Chính được mở ra, âm thanh sắt bén của Lục công công xuyên vào tai, chúng đại thần vội cuối đầu, mặt nghiêm túc từ từ tiến vào điện Tần Chính.
Thành phủ. Có lẽ là đêm qua ở Hạ Hà viên bận bịu quá lâu rồi, Thành phu nhân hôm nay dạy hơi muộn. Đợi lúc tỉnh dậy, Lí ma ma nói Hồ di nương còn chưa tỉnh lại, Thành phu nhân bất giác cười lạnh một tiếng “Còn chưa tỉnh lại? đêm qua Ninh nhi nói rồi, muộn nhất sáng nay sẽ tỉnh lại.” “Đây là có ý giả chết để thoát khỏi trừng phạt? đi, trực tiếp đem cô ta trói lại cho bổn phu nhân.”
Thành phu nhân thần sắc lười biếng ngáp dài “Bổn phu nhân muốn xem xem, hôm nay có thể xé nát lớp ngụy trang gớm tởm đó của cô ta xuống không.” Không ngoài dự tính của Thành phu nhân, Thành Thanh Ninh nói cũng không sai. Hồ di nương sớm đã tỉnh lại rồi, nha hoàn Xuân Liên hầu hạ bà đem chuyện tối qua vội nói cho bà nghe, Hồ di nương dọa đến mặt mày xám xịt, 3 hồn đều mất 2 hồn!
Bà làm thế nào cũng không thể ngờ, vốn định bản thân uống thuốc độc, mượn cơ hội này trừ khử hai mẹ con Thành Thanh Ninh và Thành phu nhân, luôn cả đứa con trong bụng Thành phu nhân! Ai ngờ, đem bản thân bỏ vào rồi?! Sở dĩ bà không ngừng nói mớ, nhất định là vì tiểu tiện nhân Thành Thanh Ninh đó, ở sau lựng động tay chân gì!
Lúc này sâu trong cơ thể bà bắt đầu tiếp tục bơi, Hồ di nương chỉ cảm thấy ngực đau nhói, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng giống như là bị xé rách vậy. Bà đau đến trán đầy mồ hội, ở trên giường lăn lóc. Khó khăn lắm một trận đau mới qua đi, cả người bà không còn chút sức lực. “Xuân Liên, lão gia đi đâu rồi? mau mời lão gia qua đây!” Cho dù lúc đó Thành Minh có mặt, nhưng Hồ di nương có cách khiến Thành Minh tin đó đều là kế của Thành Thanh Ninh, do đó trước mắt Thành Minh chính là cọng cỏ cứu mạng của bà.
Xuân Liên mặt đầy khó xử nói lão gia lên triều sớm rồi, còn là hoàng thượng phái người đến mời. Hồ di nương bỗng giống như là bong bóng xì hơi, nằm ở trên giường mặt xám đen. Lúc lâu sau, bà yểu xìu nói đến “Nếu là người bên Thanh Huy Viên phái đến, ngươi cứ nói ta còn chưa tỉnh. Ta muốn xem xem, chẳng lẽ bà ấy còn có thể trực tiếp khiên ta qua không thành?!” Tuy sắc mặt bà cực kém, nhưng trong mắt thoáng qua tia độc ác. Xuân Liên bèn cuối đầu ứng tiếng ra ngoài.
Rất nhanh, Lí ma ma đích thân dẫn người đến Hạ Hà viên. Thấy Hồ di nương nằm trên giường, vành mắt không nhịn được run nhẹ, có thể thấy là vô cùng chột dạ. Lí ma ma cười lạnh một tiếng, căn dặn người phía sau “Đem bà ta trói lại dẫn đi!” Mấy tên người hầu cùng lên, đem Hồ di nương trói lại.