Thần Y Lâm Cứu Em Đi

Chương 103: Chương 103




“Vậy còn đơn giản hơn! Chữa không khỏi thì tôi hôn em một cái.”

Sau khi Lâm Trác Úy dứt lời, Lý Vân Tịch bị choáng váng, suy nghĩ nửa ngày thì cô mới phản ứng lại...

Từ đầu đến cuối, cái tên thối tha này đều đang đùa giỡn với cô!

“Anh... Cái đồ vô sỉ!”

Lý Vân Tịch được nuôi dưỡng tốt cũng bị Lâm Trác Úy làm cho tức đến trợn mắt. Tôi tại sao lại đi tìm một người đàn ông vô sỉ như vậy làm chồng chứ? Trời xanh muốn trừng phạt con sao?

Lâm Trác Úy nhìn cô tức giận thật, liền cười ha ha. Sau đó nhanh chóng đứng dậy và cầm lấy áo khoác, trả lời: “Dậy sớm, đi xem bệnh bệnh! Đi xem bệnh, ha ha...”

Nói xong, anh vội vàng khoác áo rồi chạy ra ngoài.

Lý Vân Tịch ở phía sau nắm chặt quả đấm, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đánh chết anh.

Đi ra khỏi cửa phòng, mẹ vợ đã đợi ở đó từ rất lâu.

Khi nhìn thấy Lâm Trác Úy bước ra, toàn gia đình lập tức bước lên trước với gương mặt cười tươi. “Ha ha, con rể, con dậy rồi sao? Tại sao không ngủ thêm chút nữa?”

Mẹ vợ Trương Mẫn đi lên trước, kéo tay của Lâm Trác Úy, gương mặt vui vẻ ân cần.

Lâm Trác Úy híp mắt nhìn chăm chú người vợ Lý Vân Tịch ở phía sau một cách đầy sát khí. Dường như buộc miệng nói ra, con muốn ngủ nướng nhưng quan trọng là con gái của mẹ không cho.

Đương nhiên...

Có ngốc mới nói như vậy, đây không phải là gây mâu thuẫn gia đình sao.

“Ồ! Con ghi nhớ lời nói của bố mẹ vợ đại nhân, ở nhà không được ăn không ngồi rồi, con rể ở rể cũng phải vì gia đình có chút cống hiến đúng không? Nghĩ đi nghĩ lại, con vẫn nên sớm đi khám bệnh cho ngài Triệu Hổ.”

Sau khi Lâm Trác Úy nói xong, gia đình Lý Vân Tịch hết sức vui mừng.

Trương Mẫn đi lên phía trước nắm tay anh, cười ha ha nói: “Con rể của mẹ quả thật hiểu chuyện! Mẹ luôn nói rằng, Vân Tịch gả cho con thì tuyệt đối sẽ không hối hận.”

Khi nói những lời này, bà ấy còn vỗ vỗ tay của Lâm Trác Úy.

Kết quả...

Lý Cảnh Điềm ở bên cạnh thè lưỡi, dáng vẻ suýt chút nữa nôn ra. Cô ta ngồi ở đó vừa ăn sáng vừa lẩm bẩm: “Lời ngon tiếng ngọt, khiến người khác buồn nôn!”

Lý Hữu Phú thì không như vậy, ông ta mãn nguyện mà cười.

Ông ta đột nhiên phát hiện, dưới gối không có con trai, chỉ có hai đứa con gái. Tuyển một người con rể hiểu chuyện ở rể thì quả thật là một quyết định không tệ.

Lý Vân Tịch thở phào nhẹ nhõm, Lâm Trác Úy này thật sự da mặt rất dày, rõ ràng là cô lôi anh thức dậy. Bây giờ lại biến thành anh là vì sự nghiệp của gia tộc, trầm tư suy nghĩ mà ngủ không được.

Hừ! Không biết xấu hổ!

Nhưng mà, nhìn thấy mẹ và bố đối với anh như vậy, Lý Vân Tịch rất vui mừng vì cả gia đình đều hạnh phúc. Vì vậy cô cũng không muốn vạch trần anh.

“Ăn sáng trước đã! Chuyện chữa bệnh chúng ta không gấp, không vội. Ha ha...” Trương Mẫn kéo tay Lâm Trác Úy, cả nhà đều ngồi xuống, sau đó cùng ăn sáng với nhau.

Bà ấy nhiệt tình không ngừng gắp bánh bao vào bát của Lâm Trác Úy.

“Ăn nhiều vào, ăn nhiều vào! Ăn uống no bụng mới có sức làm việc.”

Lý Hữu Phú buông xuống tờ báo trong tay, tiếp đó nhìn Lâm Trác Úy và hiếu kỳ hỏi:

“Trác Úy! Bố hỏi con, căn bệnh của Triệu Hổ con nắm chắc mấy phần chữa khỏi được?”

Không nghĩ đến...

Ở dưới ghế, Lý Vân Tịch trực tiếp đá chân anh, sau đó im lặng lắc đầu. Ra hiệu cho cái tên này đừng nên nói linh tinh, khoe khang cho lắm, đến khi chữa không khỏi thì anh không còn chỗ đứng.

Lâm Trác Úy chỉ có thể cười ngượng ngùng, sau đó trả lời: “Trung y này coi trọng vọng văn vấn thiết, con chưa đi xem Triệu Hổ là triệu chứng gì, con cũng không thể nói nhiều được!”

Lý Vân Tịch thở phào nhẹ nhõm và lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.

Kết quả...

Dáng vẻ của đôi vợ chồng trẻ vừa hay đều bị Lý Cảnh Điềm nhìn thấy từ đầu đến cuối.

Cô ta lép nhép miệng, cười nhạt dè bĩu: “Này, trước kia khoe khoang như thật, bây giờ lại không dám bảo đảm chữa khỏi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.