Thần Y Lâm Cứu Em Đi

Chương 105: Chương 105




“Ha ha, tôi bảo anh đi tìm túi ni lông là để cho anh nôn sao?”

“Không phải để nôn thì dùng để làm gì?”

“Chiếc BMW này là tôi mới mua, anh nói xem lấy túi ni lông dùng để làm cái gì?”

Lý Cảnh Điềm hai tay khoanh ở trước ngực với dáng vẻ nghênh ngang kiêu ngạo, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường và miệt thị.

Lâm Trác Úy ngay lập tức phản ứng lại, đúng là không thể nào kìm nén được cơn giận mà!

Con nhóc này là chê anh bẩn, bảo anh đi lấy túi ni lông lót trên ghế để ngồi.

Lâm Trác Úy tức đến sắp phát điên lên, siết chặt nắm đấm và nghiến răng nghiến lợi nhìn lấy cô ta.

Lý Cảnh Điềm hoàn toàn không sợ anh, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt khinh thường:

“Sao nào? Anh muốn đánh tôi à? Anh đánh một cái thử xem nào? Chị của tôi, mẹ của tôi không lột da của anh mới là chuyện lạ đấy!”

Lâm Trác Úy hít một hơi thật sâu để tâm trạng bình tĩnh lại rồi cười và nói rằng: “Không! Tôi sẽ không đánh cô!”

“Xì!” Lý Cảnh Điềm khịt mũi.

Lâm Trác Úy hừ một tiếng, trực tiếp đóng sầm cửa xe lại và quay đầu đi thẳng vào trong.

Lý Cảnh Điềm ngơ ngác, cái tên này lại muốn làm cái gì vậy? Giở trò gì đây?

Ngay sau đó...

Lâm Trác Úy đứng ở trước cửa và hét lên: “Mẹ! Mẹ ơi!”

Trương Mẫn đang xem tivi thì nghe thấy tiếng la hét của Lâm Trác Úy, liền tức tốc mở cửa và chạy ra ngoài. Nhìn lấy anh, bà ấy lộ vẻ mặt khó hiểu:

“Trác Úy sao vậy? Con không phải đi khám bệnh cho Triệu Hổ sao? Tại sao vẫn còn ở nhà vậy?”

Lâm Trác Úy lập tức làm ra vẻ mặt đau khổ và tội nghiệp, nói rằng: “Mẹ ơi! Con đã vắt óc suy nghĩ cho gia đình này, nghĩ làm thế nào để cống hiến cho gia đình! Lần này khó khăn lắm mới có một cơ hội thể hiện, con đã suốt đêm suy nghĩ về phương pháp chữa trị, cả đêm không chợp mắt.”

“Chuyện này...”

Trương Mẫn lập tức ngơ ngác, đang yên đang lành thì anh nói chuyện này ra để làm gì?

“Ôi, Trác Úy à! Biết con vất vả rồi. Yên tâm đi! Mẹ sẽ ghi nhớ cái tốt của con.”

“Thật không? Mẹ! Mẹ thật tốt với con! Nhưng con không thể nào làm con rể của mẹ nữa rồi! Cảnh Điềm nói con đạo đức giả, chỉ hay vờ hiểu biết.”

“Chuyện này...”

“Em ấy còn chê con bẩn, không cho con ngồi xe của em ấy!”

“...”

“Ôi, con làm ơn mắc oán, làm việc cật lực cho gia đình này nhưng lại không có được sự công nhận. Thôi đi thôi đi! Con thu xếp hành ly và rời khỏi đây thôi!”

Khi Lâm Trác Úy vừa dứt lời thì Trương Mẫn liền hoảng hốt.

Cái gì?

Còn có loại chuyện này nữa sao?

Nếu Lâm Trác Úy rời đi thì ai sẽ khám bệnh cho Triệu Hổ đây?

Nếu anh rời đi thì ai sẽ chữa bệnh cho Vân Tịch?

Khi nghĩ đến đây, Trương Mẫn nhanh chân chạy ra, bà duỗi một ngón tay chọc mạnh vào đầu của Lý Cảnh Điềm.

“Cái con nhóc này! Sao con có thể chê anh rể của con bẩn chứ? Người ta chạy đi khám bệnh cho Triệu Hổ là vì ai hả? Chính là vì giúp gia đình chúng ta có thể có được quan hệ tốt, để sau này dễ dàng lấy được đất xây dựng à. Làm sao con có thể không biết tốt xấu đến như vậy chứ? Con nhóc hư này!”

Lý Cảnh Điềm cũng đã mông lung trước một loạt hành động hỗn loạn của Lâm Trác Úy.

Chao ôi, chết tiệt!

Tên Lâm Trác Úy này tại sao lại không biết xấu hổ đến thế chứ?

Giống như là hai đứa trẻ đánh nhau, anh thì vô liêm sỉ chạy về mách bố mẹ vậy!

Điều quan trọng là anh cũng đã tầm này tuổi rồi mà còn chơi mách mẹ?

Mặt mũi để ở đâu vậy?

Có còn cần sĩ diện không chứ?

Lý Cảnh Điềm bị mẹ mắng một trận, không dám lên tiếng, chỉ có thể cúi đầu xuống lẳng lặng chịu đựng.

Sau đó lại nhìn sang Lâm Trác Úy, cô ta tức đến mức gần như phát điên lên rồi!

Cái tên này hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ ngả ngớn cười hả hê khiến cho Lý Cảnh Điềm nóng lòng muốn lột da, rút gân và lóc xương của anh!

“Bây giờ con đưa anh rể của con đến chỗ của Triệu Hổ đi! Nếu con còn làm bừa làm bậy lần nữa thì tháng này không có tiền tiêu vặt nhé! Hừm!”

Lý Cảnh Điềm khóc không ra nước mắt.

Trương Mẫn sau khi dạy dỗ đứa con gái xong thì nhìn sang Lâm Trác Úy: “Ha ha, Trác Úy à! Mẹ đã dạy dỗ nó rồi, nếu nó còn kiếm chuyện với con thì con cứ trực tiếp nói với mẹ! Để mẹ dạy dỗ nó một trận tơi bời!”

Lâm Trác Úy kéo lấy tay áo của Trương Mẫn và giả vờ lau nước mắt: “Mẹ! Mẹ thật tốt với con mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.