Người nhà họ Lý vô cùng sợ hãi, cùng vội vàng chạy vào phòng của Lý Vân Tịch.
Bọn họ nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của cô con gái lớn, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.
Đau đớn khiến cô ta lăn qua lăn lại.
Tình trạng này dọa bọn họ sợ chết khiếp!
Lý Hữu Phú lo lắng hỏi to: “Vân Tịch! Con làm sao vậy? Con đâu ở đâu?”
Mồ hôi trên mặt Lý Vân Tịch không ngừng đổ ra, cô ta hơi hé miệng muốn trả lời.
Nhưng vì quá đau nhức, cô ta nghiêng đầu một cái, cuối cùng đau đến ngất đi.
Lý Cảnh Điềm rất thương chị của mình, thấy một màn như vậy, cô ta bị dọa sợ, liên tục kéo tay của Trương Luân hỏi: “Chị gái của tôi bị sao vậy? Tại sao chị ấy lại như thế này?”
Trương Luân không phải là bác sĩ, anh ta thì biết cái mẹ gì!
Anh ta cũng vô cùng luống cuống!
Cuối cùng vẫn là Lý Hữu Phú đã trải qua bao lần sóng to gió lớn, ông ta nói: “Lo lắng thì được cái gì? Mau đi gọi điện thoại cho Trần Biển Thước đi!”
Lúc này Trương Luân mới nhớ ra, lập tức phản ứng lại, đi gọi điện thoại báo cho Trần Biển Thước biết.
Một lúc sau, Trần Biển Thước đang chìm trong giấc mộng thì bị đánh thức, ông ta vội vã chạy tới bệnh viện cấp cứu.
Trong bệnh viện cũng không có ai biết rõ tình trạng đau đớn này là như thế nào! Dù sao, đối với Tây y mà nói, bọn họ không có bệnh phong thấp và loại cảm lạnh này.
Đối với Tây y thì chữa bệnh phong thấp làm sao?
Tiêm một mũi giảm bớt sự đau đớn này!
Nói thẳng ra là tiêm một loại thuốc giảm đau, trị ngọn không trị gốc.
Tây y không trị được, đành nhanh chóng đưa Lý Vân Tịch đến bệnh viện Trung y.
Bệnh viện Trung y cũng không có cách nào!
Bọn họ chỉ có thể chờ người có uy tín nhất trong giới Trung y, thần y Trần Biển Thước đến xem bệnh.
Cuối cùng Trần Biển Thước cũng đến rồi, cả gia đình vây quanh ông ta, giục ông ta đến khám nhanh một chút.
Đây là ca bệnh của mình, Trần Biển Thước không muốn gánh cũng không được!
Sau khi kiểm tra một lúc, ông ta chỉ có thể khẽ lắc đầu, không ngừng nói: “Tình trạng kỳ lạ! Tình trạng kỳ lạ! Ông lão như ta làm nghề y nhiều năm như vậy nhưng tới bây giờ chưa từng thấy qua loại mạch này.”
“Ông có ý gì?”
Tất cả người nhà họ Lý đồng thanh hỏi.
Trần Biển Thước rất xấu hổ: “Sợ rằng… Khụ, sợ rằng mọi người phải chuẩn bị hậu sự từ bây giờ đi!”
Chết tiệt!
Lý Hữu Phú suýt nữa là muốn lao lên ông ta, túm lấy cổ áo người này, chửi ầm lên: “Ông kê đơn thuốc! Ban đầu ông nói là không có vấn đề gì, đến giờ ông lại bảo chúng tôi lo chuẩn bị hậu sự sao?”
Trương Mẫn ngồi trước giường bệnh, khóc òa lên.
Trần Biển Thước khó khăn nói: “Ông Lý bình tĩnh đừng nóng nảy! Vốn dĩ bệnh của cô gái này đã là một chứng bệnh khó giải quyết, cố gắng được đến hiện tại thì cũng coi như đèn sắp cạn dầu.”
“Lang băm! Ông là đồ lang băm!”
Nói xong, ông ta hung hăng ném Trần Biển Thước ra ngoài.
Trần Biển Thước cũng đành chịu bó tay, chứng bệnh này ông ta chưa từng gặp qua, cũng không biết nên chữa trị như thế nào.
Ông ta đi rồi, tất cả mọi người trong nhà đều ngồi ở đấy, không ngừng than khóc.
Trương Mẫn đấm vào ngực, gào khóc: “Vân Tịch nhà tôi còn trẻ như vậy, con bé mới hai mươi hai tuổi thôi! Sao mệnh con bé lại khổ như vậy?”
Từng câu từng chữ giống như kim đâm vào tim.
Lý Cảnh Điềm cũng quay lưng lại, lén lau nước mắt.
Tại sao lại thành ra như vậy?
Vốn dĩ trước đó vẫn đang tốt mà?
Trước…
Đúng rồi?
Trong giây lát, Lý Cảnh Điềm nhớ tới lời nói của Lâm Trác Úy.
Nếu chị cô không thể chữa trị, chỉ có thể sống nhiều nhất là ba ngày!
Nghĩ tới đây, cô ta nhanh chóng lao ra khỏi phòng, bất chấp mưa to gió lớn để chạy về nhà.
Tiểu Như vẫn đang đứng ở cửa chờ cô ta, vội hỏi một câu: “Cô ba, bệnh của cô hai như thế nào rồi ạ?”
Lý Cảnh Điềm không thèm để ý, chạy đến bên thùng rác, mặc kệ những thứ bẩn thỉu ở bên trong, cô ta tìm qua một lần, cuối cùng cũng tìm được bình thuốc nhỏ đó!
Cô ta nở nụ cười mừng rỡ, lại tiếp tục chạy đến bệnh viện.
Trong lúc này…
Cô chủ Lý Vân Tịch cũng đã tỉnh lại!
Cô ta bị đau đến tỉnh!
Cô ta nằm trên giường bệnh lăn qua lăn lại, không ngừng kêu khó chịu.
Lý Cảnh Điềm lập tức tiến tới: “Chị ơi! Mau uống thuốc đi! Uống xong chị sẽ không khó chịu nữa.”