Thần Y Lâm Cứu Em Đi

Chương 157: Chương 157




“Tôi mặc kệ! Dù sao anh cũng đã vạch trần tôi, chuyện này do anh làm ra, làm sao bồi thường cho tôi mới được?”

Vậy thì nhất định phải vô tình với người con gái không nói đạo lý này! Trương Linh Hạ không nói đạo lý, ngược lại còn kiêu ngạo.

Lâm Trác Úy không có cách nào khác, chỉ có thể nhìn cô ấy một cách ngượng ngùng, sau đó trả lời: “Vậy...

vậy cô muốn tôi bồi thường cho cô thế nào?”

Nghe được những lời này, Trương Linh Hạ mỉm cười hài lòng.

Cô ấy sờ tay vào cái cằm nhọn của mình, suy nghĩ một hồi lâu: “Như vậy đi! Anh kê cho tôi một đơn thuốc, sau đó đút cho người anh họ bà con xa đó của tôi uống, chuyện này xem như kết thúc!”

“Ộc!”

Lâm Trác Úy đang ăn mì gói, nghe thấy những lời này, suýt chút nữa anh đã phun ra sạch.

Anh nhìn Trương Linh Hạ với vẻ mặt kinh ngạc: “Cô định giết hại chồng à!”

“Xí! Cái gì gọi là giết chồng? Tôi và Dương Hoa cũng không có quan hệ gì.

Tôi chỉ hỏi anh một ít thuốc xổ để dạy cho anh ta một bài học nhớ đời.

Sau khi nghe nói tôi hết bệnh, cái tên thối tha này đã theo dõi chọc phá tôi, tôi phiền chết rồi!”

“Ồ! Cứ như vậy đi!”

Lâm Trác Úy không phản đối, anh lấy ra một lọ thuốc bột và đưa tới.

Lần này đến lượt Trương Linh Hạ sững sờ! “Này, nhận lấy đi! Không phải cô muốn bỏ thuốc cho anh họ cô sao?”

Lâm Trác Úy nhìn cô ấy một cách kỳ quái.

“Cái này...

thuốc xổ này sẽ không hại chết người chứ?”

Trương Linh Hạ hơi sợ, cô ấy nhíu mày hỏi một câu.

Lâm Trác Úy cười nói: “Không sao cả!”

“Ồ! Vậy thì tôi yên tâm rồi.”

Trương Linh Hạ thở phào nhẹ nhõm, cô vừa mới đưa tay ra định nhận lấy lọ thuốc.

Nhưng không thể ngờ rằng...

“Nhưng thuốc này của tôi sẽ có tác dụng! Thứ tôi đưa cô là thạch tín.”

Lâm Trác Úy thuận miệng nói thêm một câu, Trương Linh Hạ bị dọa đến mức run tay, nhưng lọ thuốc không rơi xuống đất.

Sắc mặt của cô ấy không dám tin, đôi mắt đẹp mở to, cứ như vậy nhìn Lâm Trác Úy: “Anh bị điên rồi đúng không? Anh lại kêu tôi bỏ thuốc độc hại người sao? Có phải não của anh không ổn không?”

“Này, tôi nói cho cô nghe! Chính bản thân cô không muốn gả cho anh họ, vậy cô dứt khoát bỏ thuốc độc cho anh ta là được rồi.”

Những lời của Lâm Trác Úy khiến Trương Linh Hạ vô cùng tức giận.

“Anh...

thật sự là một tên bác sĩ lang băm!”

Anh mỉm cười rồi cầm lọ thuốc lên, thuận miệng nói: “Cô à! Mấu chốt của chuyện này không phải ở chỗ Dương Hoa, cô giày vò anh ta cũng vô dụng!”

“Vậy anh nói xem phải làm gì đây?”

Trương Linh Hạ nhìn Lâm Trác Úy một cách nghi ngờ.

“Mấu chốt của chuyện này nằm ở chỗ của bố cô! Nếu ông ta không đồng ý, ai có thể ép gả cô chứ.

Ngược lại! Nếu như ông ta sống chết cũng không buông tha cho cô, cô có tra tấn Dương Hoa trăm nghìn lần, anh ta vẫn đối xử với cô như thuở ban đầu, vậy thì sao chứ?”

Lâm Trác Úy nói xong những lời này, cô ấy rơi vào suy nghĩ trầm tư.

Một ngón tay cái được giơ lên rồi đặt vào miệng, cô ấy cắn móng tay.

Suy nghĩ một hồi lâu, Trương Linh Hạ gật đầu: “Anh nói đúng rồi! Tôi phải trở về và lật ngửa ván bài với bố tôi, đến lúc đó nói gì tôi cũng sẽ không gả cho Dương Hoa.”

“Ừm! Vậy thì đúng rồi! Mau về đi.”

Lâm Trác Úy phất phất tay, xem như là đuổi cô ấy.

Trương Linh Hạ bước đến cửa, sau đó cô ấy quay lại hỏi: “Này! Anh tên gì?”

“Lâm Trác Úy!”

“Y thuật của anh thật sự thần kỳ như vậy sao?”

“Thế nào? Cô cũng muốn học y à?”

Lâm Trác Úy biết rằng cô có hứng thú với thứ này, không phải trước đây cô đã dùng thủ đoạn giả vờ bị bệnh sao? “Không tính là học y! Đến lúc đó anh sẽ tìm cho tôi ít chuyện để chơi.

Hì hì...

tôi sẽ đến tìm anh nữa!”

Nói xong, Trương Linh Hạ cười khúc khích rồi rời đi.

Lâm Trác Úy ở đó sững sờ, anh nhìn theo bóng dáng của cô, sau một lúc lâu...

Mẹ kiếp! Mì gói đều nát hết rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.