Thần Y Lâm Cứu Em Đi

Chương 171: Chương 171




Vừa mới dứt lời, người bên cạnh liền đẩy người đó một cái, lại còn không ngừng nháy mắt ra hiệu.

Ý chính là đừng nói chuyện linh tinh, chẳng lẽ hết chuyện để nói rồi à?

Lại nhìn sang Lý Vân Tịch, vốn dĩ cô vẫn còn mỉm cười, đến lúc này...

Trong nháy mắt, sắc mặt cô ấy trở nên vô cùng khó coi!

Người bên cạnh lại càng giấu đầu hở đuôi nói một câu: "Ha ha... có thể chỉ là bạn bè thôi!"

"Nhất định là bạn bè! Là bạn đó!"

Mọi người đều nói như thế, Lý Vân Tịch miễn cưỡng trưng ra một nụ cười gượng gạo, sau đó cô vội vã đi vào bên trong.

Sau khi đi vào phòng khám, cô nhìn xung quanh một vòng, Lâm Sử Chung đang bắt mạch xem bệnh.

Ông ta vừa ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát, ngay sau đó liền vui mừng không thôi.

"Vân Tịch, sao con lại đến đây? Nhanh ngồi đi, nhanh ngồi đi!"

Lý Vân Tịch gật đầu, tìm một vị trí rồi ngồi xuống, sau đó nhìn trái nhìn phải một lượt, thuận miệng hỏi một câu:

"Bố! Phòng khám mới của Lâm Trác Úy vừa mới khai trương, con đến đây xem thử xem sao!"

"Ồ, việc kinh doanh cũng rất tốt." Lâm Sử Chung cười nói.

"Đúng rồi! Sao con không nhìn thấy Lâm Trác Úy vậy ạ?"

Lý Vân Tịch đột nhiên hỏi câu này, Lâm Sử Chung liền lúng túng, đờ người tại chỗ.

Ông ấy có hơi chột dạ liếc nhìn ra hướng cửa sau rồi cẩn thận nói: "À! Chuyện này hả... ha ha... Nó có việc bận nên ra ngoài rồi! Ra ngoài rồi!"

"Là làm chuyện gì thế hả bố?" Lý Vân Tịch cảm thấy có chút không tin tưởng, quyết định hỏi rõ đến cùng.

Lâm Sử Chung thì lại khó xử.

Bây giờ ông nói dối cũng không được, không nói dối cũng không được.

"Nó... Đi ăn! Ra ngoài đi ăn rồi."

Lâm Sử Chung nói thật một nửa, dù sao thì Lâm Trác Úy cũng ra ngoài đi ăn thật đấy.

"Anh ấy đi ăn với ai vậy?"

Nhưng không ngờ rằng, Lý Vân Tịch vậy mà lại hỏi rõ đến mức khác thường, điều tra kỹ càng gốc rễ mọi chuyện.

Lâm Sử Chung lại trợn tròn mắt, thế bảo ông trả lời như thế nào?

Chính vào lúc Lâm Sử Chung đang rối rắm về cái "đề tài toi mạng" này, phía cửa truyền tới giọng nói của Lâm Trác Úy và Trương Linh Hạ.

"Lâm Trác Úy, việc làm ăn ở chỗ này của anh cũng thật tốt nha! Ha ha ha...Chứng minh y thuật của anh cũng giỏi đấy."

"Cũng tàm tạm!"

"Tàm tạm? Vậy thì ngày nào đó, tôi tìm một người tới so tài với anh, để xem y thuật của anh như thế nào!” Trương Linh Hạ độ nhiên nhắc đến chuyện này.

Lâm Trác Úy ngay tức khắc ngây người nhìn cô ấy.

Trương Linh Hạ trợn tròn mắt ngạc nhiên, quái dị nhìn Lâm Trác Úy: "Anh nhìn tôi như thế làm gì?"

"Nói đến việc so tài, tôi nghĩ đến một chuyện."

Lâm Trác Úy nhìn cô ấy rồi cười, thuận miệng lên tiếng hỏi: "Lúc trước khi kiểm tra cho cô, hình như cô có dùng cỏ Ích mẫu, hơn nữa còn biết bấm huyệt. Chuyện này hẳn sẽ không phải do cô tự mình làm, phía sau có cao nhân nào chỉ bảo thế?"

Anh vừa nói xong lời này, Trương Linh Hạ liền che miệng lại, cười tươi như hoa:

"Thông minh! Đến lúc đó tôi gọi cao nhân đến so tài với anh, xem xem hai người ai giỏi hơn ai. Thế nào? Anh có dám khiêu chiến hay không?"

"Không dám!" Lâm Trác Úy trả lời thẳng thắn khiến cô ấy tức thời ngẩn ngơ.

Trương Linh Hạ sững sờ đứng yên ở đó.

Haiz, con người này thật sự là khác biệt với người khác mà.

"Anh giỏi như vậy, so tài một chút thôi, xem xem anh và bạn của tôi ai giỏi hơn ai?"

"Không đi!"

Lâm Trác Úy từ chối thẳng. ngôn tình sủng

Trung y là dùng để chữa bệnh, chứ không phải dùng để so tài thi đấu.

Tại sao phải so tài?

Nhưng không ngờ rằng cô gái này còn rất thoải mái, trực tiếp ôm lấy cánh tay Lâm Trác Úy rồi đung đưa: "Chỉ so tài một lần thôi! Chỉ một lần thôi mà!"

"Khụ khụ..."

Đột nhiên, đúng vào thời khắc này, một loạt tiếng ho khan bỗng vang lên.

Chẳng hiểu sao Lâm Trác Úy lại cảm thấy có sát khí?

Anh quay đầu lại nhìn, suýt chút nữa đã bị dọa đến nỗi mông ngồi bệt xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.