Thần Y Lâm Cứu Em Đi

Chương 177: Chương 177




Về đến nhà, lại phát hiện người nhà hết sức vui mừng, cười ha ha.

Cô có chút ngạc nhiên, nhưng một lúc sau mới hiểu rõ.

Thì ra là em gái Lý Cảnh Điềm trở về, cả nhà đều chào đón nhiệt tình.

Nhìn thấy Lý Vân Tịch cũng đến, Trương Mẫn, Lý Hữu Phú đều đứng dậy, cười ha ha nói: “Vân Tịch trở về rồi à?”

Sau đó, mọi người nhìn phía sau cô không có ai cả.

Lý Hữu Phú thở dài hỏi: “Sao rồi? Cái tên Lâm Trác Úy lại không về cùng con à?”

Lý Vân Tịch cười gượng, để xuống túi công văn trên người, trả lời: “Đúng vậy! Em gái về rồi!”

Lý Cảnh Điềm trợn tròn mắt, mím chặt miệng nói: “Hừ! Đúng vậy! Nếu Lâm Trác Úy trở về, em cũng không muốn về. Trong nhà này, có anh ta thì em mới không được thoải mái.”

Sau khi nói xong lời này, gia đình cô đều cười ngượng ngùng.

“Tiểu Điềm à! Con đừng nghĩ như vậy, Lâm Trác Úy bây giờ không tệ đâu. Con không biết y thuật của cái tên này thật thần kỳ sao. Mẹ nghe những người bạn xung quanh ở đây lan truyền, cậu ta rất giỏi, có rất nhiều quan chức cấp cao tìm cậu ta chữa bệnh.”

Trương Mẫn cười ha ha tiến lên phía trước, muốn khuyên bảo con gái út.

Ai có thể nghĩ rằng, Lý Cảnh Điềm lại dè bỉu đối với câu nói này. Cô ta thuận miệng nói: “Y thuật không tệ? Mẹ! Con thấy mẹ nghĩ quá nhiều rồi đó? Lâm Trác Úy chỉ là một thực tập sinh ở Trung tâm y học cổ truyền quốc gia, vẫn chưa học được cái gì. Vậy mà kêu y thuật không tệ?”

Nói đến đây, cô ta hình như nghĩ đến điều gì, lại cười nói thêm: “Ồ! Đúng rồi! Cái tên không biết xấu hổ này còn gọi là cái gì Hội quán y học cổ truyền, buôn sách lậu của Trung tâm y học cổ truyền quốc gia. Một chút sáng tạo cũng không có, cẩn thận bị kiện đấy!”

Vừa dứt lời, gia đình cô ta thực sự xấu hổ.

Lý Vân Tịch xua tay, trả lời: “Được rồi được rồi! Chúng ta đừng bàn chuyện này nữa, ăn cơm! Ăn cơm đi!”

Cả nhà đều ngồi xuống và bắt đầu ăn cơm tối.

Trương Mẫn không có gì để nói nên hỏi: “Cảnh Điềm à, gần đây trường học có chuyện gì vui không? Chia sẻ với mọi người đi.”

“Chuyện vui thì không có! Chuyện không vui thì có rất nhiều!”

Lý Cảnh Điềm cầm lấy đôi đũa, chán nản nhìn dĩa thức ăn trên bàn, chọn đi chọn lại.

“Chuyện không vui?”

Lý Hữu Phú và Trương Mẫn sửng sốt.

“Ha ha ha... Còn không phải là anh rể hiếm gặp của con sao? Bởi vì anh ta mà bây giờ con ở trường học trở thành người nổi tiếng. Những người khác đều hỏi, chị gái cậu rất đẹp, gia cảnh lại tốt như vậy, tại sao lại vớ phải cái đồ bỏ đi như vậy? Mọi người nói xem, con nên trả lời thế nào?”

Một câu nói của Lý Cảnh Điềm khiến cả nhà không nói nên lời.

Cô ta nhìn chị gái Lý Vân Tịch hỏi: “Em nói chị nè, tại sao chị lúc đó lại đồng ý gả cho anh ta? Làm đến em bây giờ ở trường không còn mặt mũi gì nữa.”

Cả nhà đều im lặng, không nói tiếng nào, sắc mặt họ tái nhợt đến đáng sợ.

Vốn dĩ tâm trạng của Lý Vân Tịch không tốt, lại bị em gái nói như vậy, vậy là lại càng thêm đau khổ trong lòng.

Để xuống đôi đũa trong tay, cô thở dài: “Được rồi! Con cảm thấy không đói nên không ăn đâu! Mọi người từ từ ăn đi.”

Nhìn thấy bóng lưng cô đơn của cô, cả gia đình nhìn nhau.

“Hôm nay Vân Tịch sao vậy?” Trương Mẫn nhỏ tiếng hỏi.

Lý Hữu Phú thở dài, nói một cách bất lực: “Còn phải nói! Nhất định là xảy ra mâu thuẫn với Lâm Trác Úy rồi.”

“Đây...”

Trương Mẫn thực sự khó chịu khi nghĩ đến điều này.

“Sao? Tên nhóc Lâm Trác Úy này không biết tốt xấu, kêu nó về lại còn ngang ngược đúng không? Nó thật sự cho mình là người nổi tiếng sao?”

Nghe câu nói này, Lý Cảnh Điềm trên tay đang gắp một miếng thịt, lạnh lùng nói: “Ha ha, con đoán vậy, không cần phải nói! Chắc chắn là chị kêu anh ta về, anh ta không nghe! Sau đó còn nhân cơ hội uy hiếp, vơ vét tài sản.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.