Vẫn hôn?
Người này muốn hôn bao lâu?
Tên ghê tởm này!
Lý Vân Tịch nổi trận lôi đình, há miệng, cắn một cái lên môi anh, Lâm Trác Úy đau đến nhíu mày.
Cuối cùng...
Anh lập tức ngẩng đầu lên, vội đứng đứng thẳng người dậy.
Lý Vân Tịch cảm giác mình bị làm nhục, cứ trừng to đôi mắt xinh đẹp lên, hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Trác Úy.
Anh sờ sờ cánh môi đã chảy máu, không nói lời nào.
Anh yên lặng lấy kim bạc xuống, sau đó kéo áo lên cho cô ta, quay đầu đi, anh ôm ngực, Lâm Trác Úy lảo đảo nghiêng ngã bước từng bước một ra ngoài.
Lý Vân Tịch vẫn nhìn theo bóng dáng của Lâm Trác Úy, không nhúc nhích, hận không thể bóp chết tên lưu manh này.
Rắc một tiếng, sau khi cửa mở ra, Lâm Trác Úy đứng ở nơi đó.
Ngoài cửa là người nhà họ Lý với vẻ mặt khẩn trương, bọn họ nhìn thấy Lâm Trác Úy, trực tiếp hô lớn: "Thế nào? Con gái của tôi thế nào? Nó có sao không?"
Lâm Trác Úy vừa há mồm muốn nói chuyện, miệng đột nhiên ngọt, cho nên không nói cái gì cả.
Anh che miệng, khoát tay áo, im lặng đi ra ngoài. Người nhà họ Lý buồn bực, vội vàng vọt vao phòng bệnh, xem Lý Vân Tịch thế nào.
Lâm Trác Úy đi tới lối thoát hiểm, đã không nhịn được mà há mồm "Ọc" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
Anh giơ tay lên che lấy miệng mũi, số lượng lớn máu phun ra.
Máu này nhỏ xuống mặt đất, bỗng nhiên toả lên khí lạnh!
Phải biết là, con người không phải động vật máu lạnh, mà là dạng máu nóng.
Điều này có thể chứng minh, hiện giờ Lâm Trác Úy đang phải chịu đựng đau đớn đến mức nào.
Hai chân anh mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất, tựa vào bên tường, đã hôn mê ngay tại chỗ.
...
Trong phòng bệnh.
Người nhà họ Lý vây quanh Lý Vân Tịch, liên tục hỏi han ân cần.
"Vân Tịch à, con cảm thấy thế nào? Cậu ta trị được cho con không?"
"Chị, chị cảm thấy thế nào? Cái tên kia có được không? Anh ta không sàm sỡ chị đó chứ?"
Lý Vân Tịch vẫn nhìn ra hướng cửa phòng, cắn răng, híp mắt suy nghĩ.
Vừa nghĩ tới vừa rồi mình bị nhục nhã như vậy, cô ta không thể nhịn được nữa, rầm một tiếng nhảy xuống giường bệnh, mắng: “Tên chết tiệt kia sàm sỡ con! Con muốn tìm anh ta tính sổ?"
"Cái gì?"
Trương Mẫn và Lý Cảnh Điềm đều ngây ngẩn cả người.
Quả nhiên! Thằng khốn này căn bản không phải người tốt lành gì, thật là cặn bã.
"Tiểu Điềm! Mau đuổi theo thằng đó, đừng để thứ khốn nạn đó trốn thoát." Trương Mẫn hô lên.
Lý Cảnh Điềm gật đầu, xoay người muốn đuổi theo.
"Từ từ!"
Vào thời khắc mấu chốt, Lý Hữu Phúc lại đột nhiên hô to lên.
Mọi người sửng sốt.
"Bố! Làm sao vậy?"
“Ông Lý, ông lên cơn cái gì?"
Lý Hữu Phúc không nói được một lời, kinh ngạc chỉ vào Lý Vân Tịch, ngón tay cũng đã run run: “Vân Tịch, con... Con... Ông trời! Con có thể đứng lên rồi, không phải bố đang nằm mơ đó chứ?"
Vừa rồi bọn họ đều đang căm tức Lâm Trác Úy.
Cho nên hoàn toàn quên mất chuyện trước đó Lý Vân Tịch phải ngồi xe lăn.
Nhưng bây giờ...
"Trời ạ! Vân Tịch, con có thể đứng lên sao?"
Trương Mẫn cũng kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Lý Vân Tịch sửng sốt, cúi đầu nhìn đôi chân xinh đẹp, thon dài của mình, cô ta cũng choáng váng.
Trời ạ!
Cô ta đứng lên, cô ta thật sự đứng lên.
Chuyện mà trước đó nghĩ thôi cũng không dám nghĩ đến, bây giờ lại trở thành sự thật.
Lý Vân Tịch từng nằm mơ vô số lần, muốn được chạy nhảy như bao người bình thường, được cảm nhận mặt đất rộng lớn ở bên ngoài.
Nhưng cô ta biết, đó chỉ là một giấc mộng!
Nhưng bây giờ...
Giấc mộng hóa thành sự thật.
"Nhưng mà... Chị, nếu tên nghèo hèn Lâm Trác Úy kia chữa khỏi cho chị thật, vậy không phải là chị phải gả cho anh ta? Vậy chẳng phải anh ta thành anh rể của em sai?"
Lý Cảnh Điềm xổ ra một tràng.
Nhà họ Lý vốn đang vui mừng, nghe như thế xong, sắc mặt mọi người đều thay đổi.