Sáng sớm hôm sau, Lâm Trác Úy vẫn như mọi lần, tới đường Thạch Nham bày hàng bán vỉa hè.
Tay anh cầm một quyển sách y học, như thường lệ vừa xem vừa ngủ gà ngủ gật.
Đầu gục xuống, sau đó lại ngửa ra, rồi lại nằm xuống ngủ.
Trên bàn bày một loạt thuốc trị bệnh phong thấp, thoát vị đĩa đệm, bổ sung canxi dành cho người cao tuổi.
Muốn mua gì cũng được, giá một trăm tệ một phương thuốc!
Hàng xóm láng giềng gần đó coi như cũng quen biết anh.
Lúc trước nghi ngờ Lâm Trác Úy là lang băm, sau khi dung thử phương thuốc của anh, thật sự đúng là thần kì!
Chân không nhức, eo không đau, một lúc leo liền năm tầng không tốn sức!
Một truyền mười, mười truyền trăm, người tới mua thuốc chỗ anh quả thật không ít.
Ầm ầm ầm ầm... Ầm ầm ầm...
Lâm Trác Úy đang ngủ ngon lành, chẳng biết từ đâu nhảy ra một tên thiếu đạo đức gõ chậu, cầm loa công suất lớn, miệng hô to. “Các vị! Các vị! Đi qua tạt qua nhưng đừng bỏ qua! Tiểu đệ mới tới nơi đất lành chim đậu này mưu sinh, hy vọng mọi người ai có tiền thì cho xin ít đồng, không có tiền thì cho tràng pháo tay!”
Cũng hay thật đấy, những ông lão bà lão này ai cũng ăn uống no đủ, nhàn đến phát chán ra ngoài dạo quanh nghe thấy tiếng hô đều chú ý đến người đàn ông.
Quả thật náo nhiệt vô cùng nha!
Rất nhiều người nhao nhao xúm lại, nhìn sang bên kia.
Lại thấy một người đàn ông mặc đường trang, vén tay áo lên, “Tại hạ kế thừa Hoa Đà! Từng học “Thanh Nang Thư”, người khác đều gọi tôi là Trại Hoa Đà!”
Vốn dĩ Lâm Trác Úy không muốn để ý tới, định ngủ tiếp.
Nhưng khi nghe được ba chữ “Thanh Nang Thư” liền lấy sách xuống, liếc mắt nhìn một cái, cuối cùng cười cười, không nói gì cả mà tiếp tục ngủ ngon lành.
“Có thần kỳ đến vậy không?”
“Tôi đọc sách ít lắm, anh đừng có mà lừa tôi!”
Nhóm người già xung quanh đều ồn ào.
Người đàn ông mặc đường trang kia mở miệng nói, “Haizzz, các vị đang ngồi đây nếu không tin thì có thể để một người nào đó lên đây thử một chút.”
“Giỡn cái gì vậy hả, chuyện chữa bệnh cứu người mà cũng có thể thử một chút? Nếu không chữa được, thì chính là chuyện liên quan tới mạng người đấy!”
“Đúng đúng đúng… Ai gan lớn thì người đó lên thử đi.”
Giữa nhóm người đang ồn ào, đột nhiên một tên ăn mày chống gậy, khập khiễng đi qua nói: “Mấy vị thầy thuốc đường phố này đúng là rảnh rỗi ghê! Có tay có chân sao không đi làm chút chuyện gì đó có ích? Học người ta làm bác sĩ, còn không bằng đi ăn xin như tôi đâu.”
“Ha ha ha ha...”
Tên ăn mày nói xong, mọi người đều cười ầm lên.
Người đàn ông mặc đường trang kia cười cười, tiến lên lấy kim châm ra, châm lên thân người này mấy châm.
Dáng vẻ kia trông cũng thật đẹp trai!
Tên ăn mày bị đâm gào to, sau cùng liền cầm gậy lên đánh người đàn ông.
“Anh làm cái gì vậy hả? Tôi chưa bảo muốn thử mà, anh đâm tôi làm gì hả?”
Kết quả tên ăn mày đuổi theo đánh người mặc đường trang kia, mọi người sau khi nhìn thấy đều sửng sốt.
“Đờ mờ! Tên ăn mày này đứng lên được rồi?”
“Tôi không có hoa mắt chứ?”
Tên ăn mày sửng sốt, sau đó la to, “A! Tôi đứng lên, tôi đứng lên được rồi. Chân này của tôi...”
“Ha ha, thần kỳ quá đúng không! Tại hạ Trại Hoa Đà, danh bất hư truyền. Các vị! Chỗ của tôi còn có đủ loại thuốc, bệnh gì đều có thể chữa!” Người đàn ông mặc đường trang cười ha ha một câu, khiến cho đám người xung quanh đều ồn ào bàn tán.
Mọi người đều đang suy đoán xem có phải sự thật hay không?
Sao mà nhìn thấy giống như diễn kịch vậy ta?
“Là giả đấy! Bọn họ căn bản chính là một đám lừa gạt!”
Đúng lúc này, một giọng nói nũng nịu vang lên.
Những người vây xem đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Họ nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp đứng ở nơi đó, mắt hạnh trợn trừng, không chút nể tình vạch trần hai người này.