Thần Y Lâm Cứu Em Đi

Chương 46: Chương 46




"Anh Bảo, anh thế này là...?"

Lâm Trác Úy nhìn va li đầy tiền, tò mò hỏi một câu.

"Người anh em Lâm Trác Úy, đây là một trăm vạn! Cậu tuyệt đối đừng từ chối, nhất định phải nhận lấy."

"Chuyện này..."

"Mẹ tôi nuôi tôi lớn lên không dễ dàng chút nào, tôi chỉ có một người thân này thôi! Việc cậu cứu bà ấy đối với Từ Xuân Bảo tôi mà nói thì chính là ơn cứu mạng!"

Từ Xuân Bảo nói xong, A Bưu đứng bên cạnh cũng lên tiếng khuyên nhủ: "Đúng vậy! Thần y Lâm, đây là một chút tấm lòng của ông Bảo, anh hãy nhận lấy đi! Sau này bà cụ còn phải trông cậy vào anh chữa trị nữa."

Lâm Trác Úy thở dài một hơi rồi nhìn Từ Xuân Bảo, bất đắc dĩ nói: "Anh Bảo, nếu anh thật sự coi tôi là anh em, số tiền này anh hãy cất lại đi!"

"Người anh em Lâm Trác Úy à, cậu thế này là..."

"Quả thực không dám giấu diếm, trước kia tôi đã từng ngồi tù vì một người phụ nữ!"

"..."

Từ Xuân Bảo sững sờ: "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Sau khi Lâm Trác Úy kể hết mọi chuyện, Từ Xuân Bảo vô cùng tức giận.

"Mẹ nó! Còn có loại tiện nhân không biết xấu hổ như vậy à?"

Nói đến đây, Từ Xuân Bảo đưa mắt ra hiệu với A Bưu: "A Bưu, sắp xếp một chút!"

"Vâng!" A Bưu lập tức đáp lời.

Kết quả...

Lâm Trác Úy lại kéo A Bưu lại, anh hô lên: "Chờ đã!"

"Người anh em, cậu thế này là...?"

"Anh Bảo! Tôi cảm ơn anh, thế nhưng loại chuyện tình cảm này không thể nào miễn cưỡng được."

Nói đến đây, Lâm Trác Úy buông lỏng tay ra, cầm lấy ly rượu trên bàn nhấp một ngụm:

"Anh Bảo à, tôi nói ra chuyện của chính mình không phải tôi muốn tranh thủ sự đồng tình! Mà là bản thân tôi ở trong đó đã quen biết rất nhiều anh em trong giang hồ, tôi biết có nhiều người đều có cái nhìn thành kiến với bọn họ. Nhưng những người này thật ra không tồi tệ như trong tưởng tượng. Anh hiểu ý của tôi chứ? Tôi bằng lòng kết tình anh em với anh!"

Đây thực ra là một câu nói thật lòng!

Người xưa có câu, người trượng nghĩa đa số là kẻ thất học, kẻ phụ lòng phần lớn là người đọc sách.

Chính bởi vì Lâm Trác Úy đã từng có quá khứ như vậy, chỉ một câu nói này của anh thật sự đã chạm đến đáy lòng Từ Xuân Bảo.

Ông ta cũng không muốn bước lên con đường này.

Lúc đó chẳng phải là do cuộc sống bắt buộc sao?

Từng bước đi đến ngày hôm nay, bước chân vào giang hồ, nếu muốn quay lại thì quả thật là khó khăn vô cùng!

Từ Xuân Bảo thở dài, cầm ly rượu lên: "Lâm Trác Úy! Tôi và cậu kết làm anh em! Cái gì cũng không cần nói nữa, hết thảy đều nằm trong ly rượu này."

Hai người hết ly này đến ly khác.

Có lẽ, chính bởi vì những chuyện mà Lâm Trác Úy đã trải qua nên hai người họ cũng không còn gì giấu nhau nữa.

Uống cạn ly, tất cả cảm xúc đều trút bỏ ra ngoài...

Từ Xuân Bảo đã uống say, hai người ở trong phòng bao nói chuyện rất lâu.

Nói đến chỗ đau lòng, hốc mắt Từ Xuân Bảo cũng đỏ hồng lên, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

"Lúc đó tôi chỉ có một người bạn duy nhất! Anh ta bị người khác làm hại rồi, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta ngã xuống ngay trước mặt mình mà không hề có cách nào cả! Bọn họ đều nói ông Bảo tôi oai phong, nhưng lại không biết... mỗi ngày tôi đều lo lắng đề phòng, thứ nhất là sợ kẻ thù đến tìm tôi báo thù, thứ hai là sợ cấp dưới phản bội. So với bất kỳ ai khác, tôi sống đều mệt mỏi hơn họ nhiều!"

Nói đến đây, Từ Xuân Bảo liền xoa xoa khóe mắt rồi tiếp tục lên tiếng: "Không nói nữa! Người anh em, tất cả những giọt nước mắt cay đắng này đều thu lại, đến đây! Chúng ta uống một ly."

Lâm Trác Úy nâng ly rượu lên rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó anh nhìn Từ Xuân Bảo hỏi một câu:

"Anh Bảo, anh có từng nghĩ đến việc thay đổi cuộc sống của bản thân không?"

"Lời này là thế nào?" Từ Xuân Bảo tò mò.

"Làm chút việc kinh doanh đàng hoàng! Quay lại con đường chính đáng." Lâm Trác Úy đưa ra lời khuyên.

Ông ta ngây người một lúc, sau đó lắc đầu cười khổ: "Tôi nào có bản lĩnh ấy? Trước đó không phải chưa từng thử qua, thế nhưng vẫn luôn lỗ vốn, tôi phát hiện bản thân mình không thuộc về lĩnh vực kinh doanh chính đáng ấy."

"Nhưng tôi có thể!"

Lâm Trác Uy nói ra câu này khiến Từ Xuân Bảo trơ mặt ra.

"Mở cơ sở kinh doanh thuốc! Chỗ tôi có phương thuốc, chúng ta sản xuất ra một loại thuốc mới, chắc chắn kiếm được tiền!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.