Lâm Trác Úy xanh mặt, một lời cũng không lên tiếng.
Các ông bà đứng xung quanh đây nhìn không nổi nữa, bọn họ đồng loạt kêu lên: "Thần y Lâm! Đập! Có gì mà không dám đập chứ? Đập xe của cậu ta đi!"
Lâm Trác Úy vẫn không nói gì.
Trương Dương vô cùng đắc ý, chỉ vào mặt mấy ông lão, bà lão đó mà mắng: "Các người coi Lâm Trác Úy là đồ ngu à?"
"..."
"..."
Mọi người đều trợn mắt nhìn anh ta.
"Mặc dù anh ta là một kẻ vô dụng, nhưng cũng không phải đồ ngu! Đập xe BMW của tôi? Một chiếc xe đạp nát của anh ta có bao nhiêu tiền? Ông đây đập xong thì bồi thường cho anh ta là xong, còn anh ta muốn đập xe BMW của tôi! Anh ta liền phải táng gia bại sản, cắt thận tới đây mà bồi thường."
Trương Dương vừa nói dứt lời, mọi người quả thật đã vô cùng căm tức.
Đây rõ ràng là ỷ vào bản thân giàu có mà đi ức hiếp người nhà nghèo đây mà.
Vẻ mặt Trương Dương tràn đầy khinh thường nhìn Lâm Trác Úy rồi chép miệng: "Chậc chậc chậc... Tuy rằng có hơi khắc nghiệt! Thế nhưng đời người chính là thực tế như vậy. Lâm Trác Úy, một ngày mày không bày quầy hàng vỉa hè này thì phải chết đói, tao lại không giống vậy! Mỗi ngày tao đều có thể đến tìm mày chơi đùa, dù sao thì bố tao cũng là người có tiền. Mày đấu với tao kiểu gì chứ? Mày không nhìn lại xem cái bộ dạng này của mày, lại còn nghĩ cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, lúc đầu Lý Tình không chọn mày là chính xác đấy! Nếu như chọn mày, mày bài tiết ra để nuôi cô ấy hay sao? Ha ha ha..." Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Nói đến đây, anh ta lại ôm lấy Lý Tình rồi tiếp tục nói: "Anh không nói sai chứ, em yêu!"
Lý Tình chỉ cười nhạt, lúng túng đáp lại một câu: "Đúng vậy! Ha ha...Em vẫn luôn biết anh ta không bằng anh mà!"
Đám đông đứng xung quanh quả thật là không tài nào nhịn được nữa.
Một bà lõa chịu không nổi, chỉ tay vào Trương Dương rồi nói: "Cậu trai trẻ! Khiêm tốn chút đi, cậu như thế này cũng làm quá mức lắm rồi."
"Có cái mẹ gì liên quan đến bà chứ hả bà già, bà ở chỗ này nói vớ vẩn cái gì?" Trương Dương không hề khách khí, trực tiếp chửi rủa một câu.
Lời của anh ta khiến bà lão tức đến mức run rẩy, suýt chút nữa đã ngất xỉu rồi.
Lâm Trác Úy vội vàng kéo bà ấy lại, vỗ vỗ vào lưng bà để bà ấy thuận khí.
Anh quay đầu lại nhìn Trương Dương.
Người đàn ông này bắt chéo hai tay trước ngực, lỗ mũi sắp hướng lên tận trời, bộ dạng ngông cuồng tự cao không ai bì nổi.
"Anh giỏi lắm! Rất được!"
Lâm Trác Úy giơ ngón tay cái ra, anh vậy mà lại chủ động nhận thua.
Mọi người đều rất thất vọng!
Anh ta vẫn cúi đầu dưới tiền tài.
Trương Dương cực kỳ đắc ý, anh ta cười phá lên: "Muốn nhận thua? Được thôi! Mày chỉ cần quỳ xuống dập đầu cho tao ba cái, gọi tao ba tiếng bố, sau này tao sẽ không đến gây mày nữa, thế nào? Rất lời đấy chứ!"
"Không! Tôi chẳng qua là muốn nói cho anh biết, chiếc xe đạp đó không phải của tôi! Người ta chỉ tạm thời để ở chỗ đó thôi, anh đập xong rồi chờ lát nữa anh đi giải thích với người ta đi."
"..."
Lâm Trác Úy vừa nói dứt lời, đám đông xung quanh đều sững sờ, sau đó tất cả đều cười phá lên.
Thú vị quá đi mất!
Đập phá cả nửa ngày trời, đập nát xe của người ta luôn rồi.
Tên nhóc con nhà giàu này cũng hài hước quá đấy.
Trương Dương nghe vậy liền sửng sốt, sắc mặt trở nên hoang mang, trên mặt cũng đỏ lên.
Có điều...
Anh ta rất nhanh liền phun ra một câu: "Không phải chỉ là một chiếc xe đạp thôi sao? Chuyện nhỏ! Ông đây không quan tâm. Bồi thường là xong rồi!"
"Chỉ sợ anh sẽ rước lấy phiền phức lớn đấy!" Lâm Trác Úy không mặn không nhạt lên tiếng.
Trương Dương quả thực là cười đến vỡ bụng: "Một chiếc xe đạp nát mà thôi, sao tôi lại rước lấy phiền phức chứ?"
"Vậy sao? Này! Chủ nhân của chiếc xe đạp đó tới rồi, anh tự mình đi nói đi."
Lâm Trác Úy hướng ra phía sau lưng Trương Dương nói.
Trương Dương khinh thường cười khẩy: "Cố làm ra vẻ!"
Anh ta xoay người lại, vừa nhìn thấy người đến đây thì trong nháy mắt liền bị dọa đến mức biến đổi sắc mặt, vô cùng kinh hãi!
Tại sao lại là người này?