“Như vậy thì xin mời các vị thần y khám bệnh giúp cho con gái tôi?”
Sau khi Lý Hữu Phú nói xong thì những người này vây quanh Lý Vân Tịch và bắt đầu nghiên cứu.
Từng người đều giống như thần linh vậy, trong miệng nói lẩm bẩm.
Sau đó...
Họ đưa vào những kim bã để châm cứu và cho cô uống thuốc, tưởng chừng là đang đem cô ra để nghiên cứu như một con chuột bạch.
Lý Vân Tịch vô cùng đau đớn, cô vốn dĩ bị trúng hàn độc, người không biết cách chữa trị mà làm hồ đồ sẽ khiến toàn thân cô một lúc lại thấy như lửa đốt, một lúc lại thấy như đóng băng.
Bên kia...
Lâm Trác Úy cũng đau khổ như vậy!
Ầm!
Khi anh đang khám bệnh cho người bên cạnh mình, kết quả không biết từ đâu có một vài tên côn đồ xuất hiện, họ liền bước lên phía trước và vỗ vào bàn.
Lâm Trác Úy sững sờ và nhìn họ một cách kỳ lạ.
“Sao vậy? Khám bệnh đúng không?” “Khám bệnh?”
Một tên tóc vàng trong số đó nghe thấy những lời này, giống như nghe được một câu chuyện hài vậy, anh ta liền cười ha ha cực lớn.
“Khám bệnh? Vậy thì tôi sẽ cho anh khám bệnh.”
Nói xong, anh ta dùng sức nhấc bàn lên. “Rầm” một tiếng, cái bàn bay thẳng ra ngoài, tất cả mọi thứ ở trên bàn đều rơi xuống.
“Anh...”
Lâm Trác Úy tức giận đến mức đứng lên trừng mắt nhìn bọn họ.
Những ông cụ và bà cụ ở xung quanh vội vàng bước đến và kéo Lâm Trác Úy lại, để anh không kích động.
Bởi vì họ đều biết những người này đều là những tên du côn, vô lại, lưu manh của địa phương, chúng thích nhất là cố ý gây sự.
“Thằng nhãi này! Mày nghe rõ cho đây, nếu muốn kiếm ăn ở chỗ này thì phải được chúng tao phê duyệt! Nếu không thì... tao mà thấy mày bày hàng ở vỉa hè một lần, tao sẽ lật đổ nó một lần!”
Nói xong những lời này, tên đứng đầu tóc vàng đó giơ tay lên và hét: “Chúng ta đi!”
Một nhóm người cười khúc khích và nhìn lướt qua vẻ mặt của Lâm Trác Úy với ánh mắt khinh thường rồi nghênh ngang bước đi.
Lâm Trác Úy đứng tại chỗ, sắc mặt của anh giận dữ, anh siết chặt nắm đấm của mình khiến nó kêu lên mấy tiếng rắc rắc.
Những ông cụ bà cụ đứng bên cạnh không ngừng dùng những lời hay để an ủi anh: “Bác sĩ Lâm! Quên đi, quên đi! Chúng ta không nên khiêu chiến với đám lưu manh này, đàn ông quân tử thì không nên chọc giận tiểu nhân.”
“Đúng vậy, thực sự là không thể. Tiêu tiền để tránh tai họa, hay là cháu cho bọn chúng một ít phí bảo vệ đi.”
Sau khi nghe xong lời thuyết phục của những người tốt bụng này, Lâm Trác Úy chỉ cười đau khổ.
Anh cúi đầu nhìn xuống đất thì thấy trước mắt vô cùng bừa bãi, anh thở dài tuyệt vọng.
Tôi chỉ muốn bày một quầy hàng rong để kiếm sống, chỉ như vậy mà thôi.
Tại sao lại khó khăn như vậy chứ?
Cả người anh ngồi xổm xuống, Lâm Trác Úy thu dọn từng món đồ đạc một cách bất lực.
Lúc này...
Tiếng bước chân ầm ầm vang lên, có một nhóm người đứng ở trước mặt anh.
Lâm Trác Úy ngẩng đầu nhìn lên, nhưng anh chỉ thấy một nhóm đàn ông phụ nữ mặc đồng phục đang đứng ở đó.
Từ trong túi họ lấy ra một tờ giấy chứng nhận và mở miệng hỏi một câu: “Anh chính là Lâm Trác Úy đúng không?”
Lâm Trác Úy gật đầu.
“Chúng tôi nhận được thông tin có người tố cáo anh đang hoạt động mà không có giấy phép! Anh có bằng cấp bác sĩ không?”
“...”
Lâm Trác Úy sững sờ, anh thật sự không có.
Ông cụ, bà cụ và những người khác ở bên cạnh vội vàng bước lên phía trước và giúp anh nói chuyện.
“Y thuật của bác sĩ Lâm rất tốt!”
“Đúng vậy đúng vậy! Cậu ấy đối với những ông bà già như chúng tôi rất tốt, cậu ấy kê đơn thuốc cũng không tệ.”
Ai ngờ rằng người đàn ông mặc đồ đồng phục lạnh lùng nói một câu: “Y thuật có tốt hay không tôi không cần biết, chúng tôi chỉ cần giấy chứng nhận! Nếu như không có bằng cấp, ở đây khám bệnh và nhỡ xảy ra việc gì ảnh hưởng đến tính mạng thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm?”
“Đây...” Mọi người đều chết lặng.
Ngay sau đó, anh ta viết vội một tờ giấy và đưa cho anh: “Bởi vì anh đang hoạt động mà không có giấy phép, bắt đầu từ hôm nay anh bị cấm mở quầy hàng. Nói cách khác, khi nào anh thi được bằng cấp thì chừng đó hẳn quay lại.”