Ngay khi vừa dứt lời thì Lý Vân Tịch bỗng rùng mình, suýt chút thì đánh rơi điện thoại xuống đất.
Cô cau mày lại và hỏi với vẻ mặt không thể tin được: “Ba căn nhà đã được bán ra bởi cùng một người đúng không?”
“Đúng vậy!”
“Là ai đã bán ra?”
“Lâm Trác Úy đấy!”
Sau khi trưởng phòng kinh doanh nói xong thì trong lòng của Lý Vân Tịch không rõ là cảm giác gì. Ánh mắt của cô nhìn sang Lâm Trác Úy cũng có gì đó không ổn.
“Thật sao? Được! Tôi biết rồi.”
Sau khi nói xong thì cô ngắt máy.
Mẹ vợ Trương Mẫn nhìn Lý Vân Tịch, khinh thường và nói: “Vân Tịch, con cũng ngốc thật đấy. Một lời nói dối rõ ràng như vậy mà cũng phải gọi điện để xác minh, điều này sẽ chỉ khiến cho ông vua nói dối này càng thêm xẩu hổ mà thôi.”
Lý Vân Tịch thở dài và đặt điện thoại ở trong tay xuống, nhìn lấy Lâm Trác Úy rồi nhìn sang người nhà của mình.
“Mẹ! Lâm Trác Úy lần này không có nói dối, anh ấy thực sự đã bán ra ba căn nhà ạ.” “Cái gì? Khụ khụ khụ…”
Trương Mẫn suýt chút đã bị sặc bởi nước bọt của mình, bà ấy đưa ba ngón tay ra, vừa vuốt ve lồng ngực vừa truy hỏi với vẻ mặt không dám tin lấy:
“Con không có nói đùa với mẹ chứ? Ba… Ba căn nhà? Trong vòng một ngày ư?”
Đừng nói là bà ấy, mà đến cả Lý Hữu Phú cũng ngạc nhiên khó tả, đùa cái gì chứ?
Phải biết rằng người bán hàng giỏi nhất thì một tháng cũng mới bán được ba căn thôi!
Làm thế nào mà anh có thể làm được điều đó trong vòng một ngày?
Lý Cảnh Điềm lúc này không khỏi che miệng và trực tiếp cười phá lên.
“Ha ha ha… chị à, cho dù chị muốn giúp anh ta thì chị cũng không cần phải nói lời nói dối như vậy chứ? Bán ra ba căn nhà trong vòng một ngày? Sao lại thấy giả như thế chứ?”
Nói huỵch toẹt ra thì người trong gia đình này cho dù có thế nào đi nữa thì cũng không tin rằng Lâm Trác Úy có thể có loại năng lực này.
Lý Vân Tịch nhìn Lý Hữu Phú và nói lại một lần nữa: “Là thật đấy! Bố, nếu bố không tin thì có thể tự mình gọi điện hỏi xem.”
Lý Hữu Phú đương nhiên sẽ gọi điện xác minh lại, nói đùa gì chứ?
Lời nói dối này đúng là không qua suy nghĩ mà, ba căn nhà, dễ bán như vậy sao?
Ngay sau đó, ông ta gọi điện để xác minh, liên tục hét vào trong điện thoại: “Anh chắc chứ?”
“…”
“Kiểm tra kỹ càng xem có thực sự là Lâm Trác Úy không?”
“…”
Sau khi ngắt máy, ánh mắt của ông ta nhìn lấy Lâm Trác Úy hoàn toàn toát lên vẻ mừng rỡ và tán thưởng.
Lý Hữu Phú trực tiếp đứng dậy và bước đến nắm lấy tay của Lâm Trác Úy: “Chao ôi, đứa con rể tốt! Vừa rồi bố thực sự đã vu oan cho con rồi, không ngờ rằng con lại giỏi giang như vậy, thực sự đã bán ra ba căn nhà đấy.”
“Cái gì?”
Sau khi ông ta vừa dứt lời thì Trương Mẫn và Lý Cảnh Điềm đều sững sờ, hồi lâu cũng không thể phản ứng lại.
“Ông Lý, anh không đùa chứ? Cái tên này thực sự đã bán ra ba căn nhà sao?” Trương Mẫn không thể tin được.
“Thật đấy! Bà xã à, anh vừa nãy đã điện thoại để xác minh rồi.”
“Chuyện này…”
Trương Mẫn cũng ngượng ngùng, khẽ xoa tay, bà ấy xấu hổ.
“Ha ha… Lâm Trác Úy, chuyện này… những gì mẹ đã nói vừa rồi, con đừng để bụng nhé! Mẹ cũng là sợ con không nên thân thôi.”
Lâm Trác Úy nhìn cả gia đình của họ, chỉ bình thản mỉm cười: “Không đâu ạ! Chúng ta là người một nhà cả mà, đúng không! Làm sao con sẽ giận chứ ạ?”
Lời nói lấp lửng này càng vả vào mặt của gia đình này.
Anh xem họ như người một nhà, nhưng gia đình bọn họ lại chưa hẳn nghĩ như vậy.
Vừa rồi tưởng Lâm Trác Úy không bán được nhà thì người nhà họ Lý đó đã quở trách Lâm Trác Úy.
Bây giờ thì hay rồi.
Nhìn thấy người ta thực sự đã bán ra được, mà còn là ba căn nhà thì lập tức bắt đầu nịnh bợ.