Nhưng Trương Dương không nghe!
Tình trường không được như ý thì phải đắc ý trên sự nghiệp chứ, đúng không nào?
Làm nhục Lâm Trác Úy có thể mang lại cho anh ta một niềm vui sướng to lớn, xây dựng hạnh phúc của mình trên nỗi đau của người khác.
Loại người này…
Đúng là rác rưởi!
Lý Vân Tịch rất căm ghét loại người như vậy!
Nhưng vì nể mặt của Trương Phú nên cũng không có lên tiếng, để tránh ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của gia đình.
Trương Mẫn lúc này nhìn lấy Trương Dương rồi nhìn sang Lâm Trác Úy, ánh mắt đó thực sự là kỳ quái hơn bao giờ hết.
Trong lòng của Lâm Trác Úy đương nhiên thấy khá khó chịu rồi.
Cảm giác này…
Tại sao lại giống như mẹ vợ đang so sánh mình với tên cậu ấm này vậy?
“Trương Dương à, thường thì cậu có sở thích gì vậy? Và đang làm gì vậy?” Cũng không biết mẹ vợ suy nghĩ cái gì mà lại hỏi Trương Dương những câu hỏi khó hiểu này.
Trương Dương khá khó chịu với Lâm Trác Úy nhưng đối với bà chủ nhà thì anh ta vẫn khá lịch sự.
“À! Cháu giúp quản lý siêu thị cho gia đình, thỉnh thoảng cháu sẽ đọc các loại sách triết học ạ.”
Ngay khi vừa dứt lời thì mẹ vợ vô cùng kinh ngạc, đọc sách triết học sao?
Vậy thực sự đúng là không so không biết, so rồi mới giật mình.
Trương Mẫn lại nhìn sang Lâm Trác Úy, đúng là nhìn như thế nào cũng không vừa mắt.
Lâm Trác Úy vội vàng: “Tôi cũng đọc sách đấy! Tôi đều đọc sách y học.”
“Phụt!”
Trương Dương lập tức không thể nhịn được cười sau khi nghe thấy câu nói này: “Đọc sách y học? Ha ha ha… anh xem nhiều sách y học như vậy thì có lợi ích gì chứ? Cuối cùng cũng là chạy đi bán hàng rong.”
Sau khi dứt lời thì Lâm Trác Úy thực sự là tức điên lên.
Tại sao anh phải đi bán hàng rong?
Không phải là vì đã từng bị cải tạo lao động nên không thể tìm được việc làm ư!
Siết chặt nắm đấm, Lâm Trác Úy nghiến răng nghiến lợi, vừa định đứng dậy.
Nhưng không ngờ rằng…
Lý Vân Tịch giơ tay lên kéo lấy anh, âm thầm lắc đầu ra hiệu cho anh đừng làm bừa.
Lâm Trác Úy lúc này nghiến chặt lấy răng rồi lại lặng lẽ ngồi xuống.
Trương Mẫn thấy thế hệ trên thì khách sáo hoà thuận, còn thế hệ trẻ này thì gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, họ có thù hận gì với nhau sao?
Tất nhiên, bà ấy cũng không tiện để hỏi.
Chuyện của lớp thế hệ trẻ thì làm sao mà người của thế hệ trước của họ có thể can dự vào chứ?
Vì vậy…
Bà ấy chỉ đành thờ ơ quan sát.
“Sao vậy? Hai đứa quen biết nhau à?” Trương Phú nhìn thấy con trai đối đầu gay gắt như vậy bèn không nhịn được hỏi.
“Quen biết chứ ạ! Làm sào mà không quen biết được!”
Trương Dương nhìn Lâm Trác Úy, mở miệng cười toe toét đến mức khoé miệng sắp đến sau tai rồi.
“Chúng con là người quen cũ đấy! Anh nói đúng không nào? Lâm Trác Úy!”
Khi nói lời này thì anh ta còn ôm lấy Lý Tình làm ra vẻ mặt khiêu khích, thị uy ra mặt.
Lâm Trác Úy bình thản đáp lời: “Đúng vậy đúng vậy! Con giúp anh Trương Dương đây chữa trị bệnh vô sinh, anh ta ngày nào cũng mua thuốc ở chỗ con đấy.”
“Phụt!”
Ngay khi vừa dứt lời thì Lý Cảnh Điềm suýt chút đã phì cười ra.
Tất cả mọi người đều dùng vẻ mặt kỳ lạ nhìn Trương Dương, bố của anh ta, Trương Phú càng mặt mày đỏ bừng, vô cùng kinh ngạc.
“Cái gì? Dương, con có loại bệnh này sao? Tại sao bố lại không biết?”
Trương Dương tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, chỉ thẳng mặt Lâm Trác Úy và chửi bới: “Anh ta nói bậy, hoàn toàn không có chuyện như vậy!”
“Tôi không có nói bậy! Ôi… anh Trương Dương, hàng xóm láng giềng, cô tám dì bảy đều biết căn bệnh này của anh. Anh còn giấu bố của anh sao? Một nền gia nghiệp lớn như vậy, mà sau này lại không có con cháu nối dõi, lãng phí biết bao chứ?”
Ầm!
Trương Dương không thể chịu được nữa, liền vỗ vào bàn, thẹn quá hoá giận đứng dậy.