Cha vợ và mẹ vợ này cứ mở miệng là con rể tốt này con rể tốt nọ làm cho trái tim của Lâm Trác Úy sinh sôi hạnh phúc.
Không lâu sau đã đến cuối tháng!
Lâm Trác Úy đứng đầu về doanh số, không chỉ được chia hoa hồng mà còn được cả thưởng phụ cấp.
Người trao giải lại là Lý Vân Tịch, cô tuyên bố quyết định của công ty.
Trước thành tích xuất sắc của Lâm Trác Úy trong tháng này, công ty đã quyết định thưởng cho anh ấy một căn nhà!
Lâm Trác Úy sững sờ, anh đồng ý ngay và hấp ta hấp tấp nhận chìa khóa trong tay vợ mình.
Bây giờ bố mẹ anh còn đang ở phòng cho thuê đấy. Lâm Trác Úy định giữ lại căn nhà rồi đón bọn họ đến Quan Sơn Hồ ở.
Nhưng mà...
Nhà thì có rồi đó, nhưng còn tiền lắp đặt thiết bị thì làm sao bây giờ.
Đầu Lâm Trác Úy phát đau, anh không thể mặt dày mà đi hỏi xin nhà vợ được. Xem ra tháng sau anh phải cố gắng bán thêm mấy căn nữa để kiếm ít tiền sửa sang nhà cửa.
Vào ban đêm, Lâm Trác Úy không có về nhà họ Lý, anh chạy đi thăm bố Lâm Sử Chung và mẹ Tiếu Cúc. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Tiếu Cúc thấy con trai đã trở về, bà vui mừng quá đỗi nên cả nhà cùng nhau gói sủi cảo.
Bà hỏi con trai sao không về cùng con dâu?
Lâm Trác Úy xấu hổ cười, trả lời: "Mẹ à! Nhà mình chật quá! Không nên tới, tới rồi tối nay lại không có chỗ ngủ."
"Haiz, thì hai đứa ngủ ở nhà mình là được rồi."
Tiếu Cúc liếc mắt.
Lâm Trác Úy đâu có ý đó, cô ấy tới đây trong khi anh phải ngủ dưới sàn à?
Lúc này anh xấu hổ cười, Lâm Trác Úy nhìn bố mẹ mình, anh nói: "Bố mẹ, con muốn thông báo cho bố mẹ một tin mừng!"
Lâm Sử Chung sửng sốt, ông cũng cười: "Bố cũng có một tin mừng muốn nói cho hai mẹ con."
Tiếu Cúc khó hiểu nhìn hai bố con.
"Ha ha, hôm nay là ngày gì đây? Cả hai bố con đều đem tin tốt về à?"
Lâm Trác Úy cười cười, lấy ra một cái chìa khóa đặt lên bàn: "Bố, mẹ. Con đã mua một căn hộ thương mại, qua một thời gian ngắn nữa bố mẹ chuyển qua nhé!"
Anh vừa nói xong thì hai ông bà đều ngây ngẩn cả người.
Căn hộ thương mại?
Giá nhà này không hề rẻ chút nào!
Chẳng phải có một số bài báo nói, có một vài căn hộ dành dụm cả ba đời vẫn chưa mua nổi đó sao?
"Con... Trác Úy, tiền đâu ra mà con mua nhà?"
Tiếu Cúc Và Lâm Sử Chung lo lắng hỏi. Dù sao con trai mới vừa ra ngoài xã hội, có khi nào tiền này là tiền phi pháp không?
"Bố mẹ cứ yên tâm đi. Tiền này là do chính con "hàng thật giá thật" kiếm được đàng hoàng. Con đang bán căn hộ ở công ty của con dâu bố mẹ đó, con làm việc tốt nhất trong tháng, nên được thưởng căn hộ này."
Lâm Trác Úy nói hết nước hết cái, mẹ anh Tiếu Cúc vỗ đùi cười ha ha.
"Con trai tôi tiến bộ ghê, thế mà thằng con nhà tôi lại có thể tự dựa vào chính mình buôn bán, còn kiếm được một căn nhà."
Nói xong bà chắp hai tay trước ngực nhìn lên trời, giống như đang khấn: "Ông bà phù hộ, ông bà phù hộ!"
Lâm Sử Chung nghẹn lời, tuy ông cười nhưng trong lòng không vui, rất xấu hổ.
Lâm Trác Úy nhìn bố anh, không hiểu hỏi: "Bố làm sao thế? Bố không vui hay sao ạ?"
"À... Hài lòng! Hài lòng chứ! Con trai bố có tương lai như thế sao bố lại không vui được?" Ngoài miệng Lâm Sử Chung nói như vậy nhưng vẻ mặt có hơi mất tự nhiên.
Lâm Trác Úy nghi ngờ cau mày, nói: "Bố, bố vừa nói bố cũng có một cái tin tốt ấy, là gì thế bố?"
Lời này làm cho Lâm Sử Chung yêu cầu: "Không có gì không có gì! Ăn thôi! Ăn đi!"
"..."
"..."
Tiếu Cúc và Lâm Trác Úy cảm thấy rất kỳ lạ.