Bạch Hoạ Thuỷ là người như thế nào, chắc hẳn không cần phải nói nhiều nữa.
Cho dù Kiều Tín Mạnh và những người khác chưa bao giờ gặp mặt Bạch Hoạ Thuỷ thì ít nhiều đều đã nghe đến tên của cô ta.
Hơn nữa, nhà họ Kiều còn hợp tác với Liên minh Thương mại.
Cho dù hợp tác không sâu lắm, họ cũng không đủ điều kiện để gặp người đứng đầu liên minh.
Mặc dù hợp tác không mạnh, nhưng bọn họ không đủ tư cách để xem người dẫn đầu. Nhưng khắp nơi đều đang rầm rộ chuyện Bạch Hoạ Thuỷ mất tích mấy ngày gần đây, lẽ nào bọn họ còn không biết hay sao?
Nhưng ai có thể ngờ rằng Bạch Hoạ Thuỷ, đường đường là người đứng đầu Liên minh Thương mại, lại... lại có thể xuất hiện ở đây, trở thành tù nhân của bác sĩ Lâm...
“Ban đầu quản lý Thuỷ đi họp hội nghị, nhưng lúc quay về bị bác sĩ Lâm biết được hành trình, giữa đường bị bác sĩ Lâm bắt cóc mất.” Viêm Hận nói một cách hời hợt.
“Không thể nào!” Kiều Đức Trọng vẫn không thể chấp nhận được sự thật này, liên tục hét lớn: “Quản lý Thuỷ là người đứng đầu Liên minh Thương mại, cường giả bên cạnh nhiều như mây, ai lại có thể dễ dàng bắt cóc được chứ? Tên bác sĩ Lâm kia có thể dùng quỷ kế gì bắt cóc quản lý Thuỷ được chứ? Là giả! Chắc chắn tất cả đều là giả rồi!”.
“Anh không tin thì tôi cũng hết cách, nhưng tôi phải nói cho anh biết, bác sĩ Lâm không dùng quỷ kể gì hết, anh ta trực tiếp giết chết những cường giả bên cạnh quản lý Thuỷ rồi bắt cô ấy đi. Các người thật sự không thể tưởng tượng được sức mạnh của bác sĩ Lâm đầu! Các người nên biết rằng, năm người Tuyệt Phạt đến Giang Thành lúc đầu chỉ còn một người còn sống mà thôi! Đến người của hội Tuyệt Phạt còn không là đối thủ của bác sĩ Lâm thì những cường giả bên cạnh quản lý Thuỷ có đáng là gì chứ?”
| Viêm Hận lắc đầu, cũng không thèm nói chuyện với những người này nữa, anh ta đi tới ngồi lên chiếc ghế bên cạnh phòng nghỉ, rút cặp kính từ ngực áo ra nghiên cứu vài món đồ cổ trên bàn.
Về phần ba người nhà họ Kiều, lúc này bọn họ đều vô cùng kinh ngạc, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại. “Người của hội Tuyệt Phạt còn không phải là đối thủ ư?” Kiều Đức Trọng lẩm bẩm.
“Người của Tài Quyết, người của Tuyệt Phạt... Thậm chí đến người đứng đầu Liên minh Thương mại... đều bị anh bắt sao? Không thể nào... Không... Không thể nào!” Kiều Trung Bảo nuốt nước bọt, sững sờ nhìn Phan Lâm chầm chầm.
“Xem ra các người đều không quen anh ta à? Hôm nay có thể làm quen giao lưu với nhau rồi!” Phan Lâm bình tĩnh nói.
“Không được!”
Đột nhiên, Kiều Đức Trọng đột nhiên rùng mình, rồi như đã hiểu ra điều gì, lập tức túm lấy Phan Lâm.
Kiều Trung Bảo cũng sực tỉnh tức thì.
Biết được nhiều bí mật như vậy, tất nhiên đối phương sẽ giết người diệt khẩu.
Còn không bằng bản thân mình ra tay trước!
Trong nháy mắt, Kiều Đức Trọng và Kiều Trung Bảo đồng loạt ra tay, định phối hợp với nhau bắt lấy Phan Lâm.
Nhưng vào khoảnh khắc mà hai người đó ra tay...
Leng keng! Leng keng! Leng keng...
Một thanh đao sắc bén đột nhiên lao ra ngoài bầu không bên cạnh Phan Lâm, biến thành một chiếc máy xay thịt, hướng thẳng đến cánh tay hai người kia.
“Hả?”
Cả hai hoảng hốt. vội vàng thu tay lại và lùi về sau.
Thanh đao ấy cũng không tiếp tục đuổi theo bọn họ mà quay trở về, nhưng lại chìm vào trong không trung.
Giống như là ảo thuật vậy, kỳ quái khó tìm. “Đây là thứ gì vậy?” Sống lưng Kiều Trung Bảo chảy đầy mồ hôi lạnh, thất thanh hét.
“Tôi nhớ ra rằng có tin tức nói rằng Đông Hoàng giáo cũng thuộc sở hữu của bác sĩ Lâm. Nếu vậy, đây hẳn là Ảnh Ngự của Đông Hoàng giáo. Bình thường Ảnh Ngự không nhìn thấy người, nếu như là bình thường thì cái bóng sẽ đi theo bác sĩ Lâm, nhưng đến lúc bác sĩ Lâm gặp nguy hiểm thì bọn chúng sẽ tự động xuất hiện, giúp anh ta giải quyết mối nguy” Kiều Đức Trọng trầm giọng nói.
“Thảo nào bác sĩ Lâm này lại bình tĩnh đối mặt với chúng ta như vậy! Nhưng cũng không đúng. Tôi nghe nói về Ảnh Ngự cũng không mạnh như vậy. Dựa theo thực tế, chúng ta cấp Bình, bọn chúng còn không đạt đến cấp của con người, nhưng chiều vừa nãy... ít nhất cũng sắp đạt đến trình độ cấp Địa. Chuyện này là như thế nào?” Kiều Trung Bảo nghi ngờ hỏi.
“Chắc là tên bác sĩ Lâm này đã dùng thuốc để làm biến đổi chúng, giúp bọn chúng tăng sức mạnh!” Kiều Đức Trọng nói.
Kiều Trung Báo nghe vậy thì sắc mặt nghiêm nghị hẳn, lạnh lùng nói: “Đúng là thứ võ mèo cào mà! Kiều Đức Trọng, không cần nói nhiều nữa, người này để cho chúng ta biết được nhiều bí mật như thế chắc chắn là muốn giết chúng ta để bịt miệng! Chúng ta phải ra tay trước, bắt được anh ta rồi tính sau!”.
“Được!”
Hai người đồng thanh hét rồi mới ra tay.
Nhưng ngay sau đó...
Bùm!
Một luồng ma khí đột nhiên từ trên trời rơi xuống, trực tiếp đè ép bọn họ đến bức bách.
Hai người còn chưa tới gần Phan Lâm, đã bị luồng khí này làm ngã lăn trên mặt đất, không thể nhúc nhích.
Luồng khí lạnh này như thể một sợi tơ bằng, quấn quanh người bọn họ.
“A!”
“Đây... Đây là luồng khí ma quái nào vậy? Luồng ma khí này là của ai? Chẳng lẽ nơi này có người của Quý đạo sao?”
Kiều Đức Trọng và Kiều Trung Bảo đều vô cùng sợ hãi, điên cuồng run rẩy, mồ hôi nhễ nhại.
Bọn họ đã thấy luồng khí mạnh mẽ như thế này bao giờ đâu?
Nhưng đột nhiên có một nhóm người đi đến. Chính là nhóm người Trương Thất Dạ, Tào Tùng Dương vừa ngồi thiền trên bãi cỏ. “Bác sĩ Lâm, có chuyện gì vậy? Sao hai con bọ chét này lại dám khiêu chiến với anh, chán sống rồi à?” Trương Thất Dạ đi tới, mặt không đổi sắc hỏi.
“Bạn nhỏ không hiểu chuyện, cứ để bọn họ quậy phá chút cũng không sao” Phan Lâm cười nhẹ nói.
“quậy phá sao? Cũng to gan thật đấy, có muốn tôi đây xử lý bọn họ, róc xương bọn họ đem cho chó ăn không?” Trương Thất | Dạ lạnh lùng nói.
Hai người bọn họ sợ tới mức đầu muốn nổ tung.
“Không cần làm vậy, bọn họ còn tác dụng!”
Phan Lâm cười nhạt rồi lắc tay.
Trương Thất Dạ gật đầu và xua tan ma khí đang đè ép trên người hai người họ. Kiều Trung Bảo và Kiều Đức Trọng lục đục bò dậy, đứng cũng không vững. “Anh... Anh là ai? Sao anh lại có được ma khí?” Kiều Đức Trọng run rẩy nhìn Trương Thất Dạ hội.
“Tôi chính là ma vương của ma giới - Trương Thất Dạ! Anh nói xem tại sao tôi lại có ma khí?” Trương Thất Dạ khịt mũi.
“Cái gì? Anh... Anh là ma vương Thất Dạ sao?”
Kiều Đức Trọng lùi về sau, hai chân mềm nhũn, phải chống tay lên bàn mới có thể đứng vững.
“Ngay cả ma vương Thất Dạ của ma giới cũng là người của bác sĩ Lâm? Rốt cuộc chuyện này... Chuyện gì đang xảy ra vậy? Rốt cuộc thì chuyện này là sao?”
Kiều Trung Bảo đưa hai tay ôm đầu, cảm giác như mình đang nằm mơ, lại như thể mình bị điên mất rồi...
Về phần Kiều Tín Mạnh, từ đầu đến cuối anh ta chỉ đứng một bên, không dám nói gì.
Cho dù quần áo của anh ấy đều ướt sũng cả rồi...
“Hai vị, còn muốn tiếp tục ra tay không? Muốn như còn muốn tiếp, vậy thì xin mời” Phan Lâm nhập một ngụm trà mà người phục vụ rót cho.
“Đồ chết nhát!”.
Bạch Hoạ Thuỷ lắc đầu, khẽ khịt mũi khinh thường.
Phan Lâm khẽ mỉm cười, đứng thẳng người dậy, đi tới ngồi xuống trước mặt Bạch Hoạ Thuỷ.
“Có chuyện gì sao?” Bạch Hoạ Thuỷ vẫn nhìn quyển sách trong tay không ngẩng đầu lên.
“Ừ, tôi có vài chuyện muốn nói với cô.”
“Có chuyện gì vậy?” “Chuyện có liên quan đến hội nghị.”
- ---------------------------