Phan Lâm đáp chuyến bay về Giang Thành.
Nhưng khi vừa xuống máy bay, đã nhận được cuộc gọi đến từ Linh Trúc.
“Có chuyện gì vậy Linh Trúc? Gặp phải chuyện phiền phức gì hay sao?”
Phan Lâm mỉm cười hỏi thăm.
“Thây ơi, quả nhiên là có chuyện phiên phức rồi.”
Linh Trúc thở dài, nhỏ giọng nói: “Quan chức chính phủ nước M lúc nãy có gọi điện cho em.”
“Ô”
Phan Lâm híp mắt hỏi: “Ông ta nói gì?”
“Ông ấy yêu cầu em ở lại nước M, cũng như vì những bệnh nhân trong nước mà mang thuốc viên mũi và nhồi máu não đến.”
Linh Trúc thở dài nói.
“Hình như đây không phải là chuyện mà quan chức chính phủ có thể quyết định đâu?”
Phan Lâm nói.
“Cho nên là em rất khó chịu, ông ta nói nếu như em không làm theo lời ông ta thì họ sẽ hạn chế em rời khỏi nước M.
Nói cách khác nếu em không đưa cho họ đầy đủ số lượng thuốc, thì em sẽ không đến nước Y được.”
Linh Trúc khổ sở nói.
“Nếu vậy thì không đi là được.”
Phan Lâm cười nói.
“Ý của thầy là?”
“Tôi là người rất ghét bị người khác uy hϊế͙p͙.
Bọn họ càng uy hϊế͙p͙, tôi càng không làm.
Tính tình của tôi rất kỳ lạ, nếu bọn họ không cho tôi đi, thì tôi không đi nữa.”
Phan Lâm nói.
Linh Trúc gật đầu: “Nếu thầy đã tính như vậy, thì Linh Trúc sẽ nhất định nghe theo ý thầy.”
“Trong khoảng thời gian này em cứ ở nhà đọc sách, còn nói với quan chức chính phủ kia, là ông ta hãy đến gặp chính tôi để nói chuyện.”
“Được.
Nhân tiện thì, thuốc đặc trị của thây có thể cho em một chút được không?”
Linh Trúc cẩn thận nói.
“Em cần à?”
“Em có nhiều người thân và bạn bè cần thuốc để duy trì sự sống.
Hiện giờ trong nước M tất cả thuốc đặc trị đều bị cướp hết, bọn họ không mua được thuốc, cho nên đến tìm em”
Linh Trúc xấu hổ nói.
—————————-