“Cậu chủ? “Làm gì vậy?”
“Mau thả cậu chủ ra!”
Người của giáo phái Thiên Địa nhìn thấy cảnh này, đều nóng nảy, khẩn trương.
Các trưởng lão không thể ngồi yên được nữa, ào ào tiến lên phía trước.
Những người của giáo phái Thiên Địa cũng không dám động, khách khứa đã không còn ai muốn can dự vào chuyện này.
Vừa nãy những người trước đó dám lên tiếng đã có kết cục thảm hại, người này chỉ cần đơn giản nói rõ thân phận của mình, đây chính là bác sĩ Lâm lừng lẫy, bọn họ nào đám đụng vào.
Nhưng bọn họ sẽ không sao nếu như không dây vào chuyện này, thế mà có một đám người tim vẫn đập loạn xạ, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Đó chính là đám người của Thượng Võ quán.
Hoác Văn Quốc liên tục lùi về sau mấy bước, cả người không thể đứng yên, run lên.
Hoắc Vấn Nam và Tịch Xuân Hương thì như bị sét đánh, đứng ngốc ra tại chỗ.
Những người còn lại cũng như thế, rất nhiều người còn cho rằng mình đã nghe nhầm, hỏi thăm lại người bên cạnh rốt cuộc người ngày có phải là bác sĩ Lâm.
Nếu thực sự là bác sĩ Lâm thì lớn chuyện mất rồi.
Người của giáo phái Thiên Địa vốn muốn tiến lên, nhưng nghĩ đến thân phận của người này thì lại rất do dự, ngập ngừng.
“Người này không phải là bác sĩ Lâm, anh ta chỉ là học sinh của Hồ Quý Bạch mà thôi!”
Lúc này, Hoäc Văn Nam đứng bật dậy, lớn tiếng hét lên.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Hoắc Vãn Nam.
“Hoắc Vấn Nam… nói cái gì vậy? Người này không phải là bác sĩ Lâm?”
Văn Vũ Hải còn đang bị Phan Lâm nắm lấy áo run rẩy hỏi.
“Người này tới đây cùng chúng tôi, anh ta là học sinh của Hồ Quý Bạch, nói rằng tới là để mở rộng tầm mắt, anh ta căn bản không
—————————-