“Ôi, thực sự sống lại rồi!”
“Trời ạ! Đúng là kỳ tích!”
“Y thuật của bác sĩ Lâm này đúng là tuyệt vời!”
Mọi người liên tục thán phục, đập bàn tán dương.
Người nhà họ Trang cũng tâm phục khẩu phục.
Rõ ràng trái tim bị đâm thủng, vậy mà còn sống! Y thuật này… Cao cỡ nào? “Cảm ơn bác sĩ Lâm, cảm ơn bác sĩ Lâm!”
Trang Hồng Nhạn kϊƈɦ động tới mức cả người đều run rấy, quỳ xuống đất điên cuồng dập đầu lần hai, cảm động tới mức rơi nước mắt.
“Cảm ơn bác sĩ Lâm”
Người nhà họ Trang cũng nhao nhao quỳ xuống, hoàn toàn phục y thuật của Phan Lâm.
Nhưng mà Phan Lâm lại lắc đầu: “Không cần vội cảm ơn tôi, tuy trang chủ của các ông đã mở mắt ra, nhưng mà trước mắt đã rơi vào trạng thái sống thực vật!”
“Người sống thực vật sao?”
Mọi người không khỏi run lên.
“Đúng vậy, tuy ông ta đã mở mắt ra, trái tim đập lại, nhưng thực tế cơ thể vẫn đang ở trạng thái dừng hoạt động! Mà muốn ông ta khôi phục hoàn toàn, ít nhất cần năm đến mười năm!”
“Lâu như vậy sao?”
Mọi người khó có thể tiếp nhận.
“Nếu lúc trước các người nghe theo lời đề nghị của tôi, qua một năm thì có thể khỏi hẳn, nhưng các người không tin y thuật của tôi, tôi cũng không làm gì được.”
Phan Lâm lắc đầu.
“Chuyện này…”
Không ít người lúc trước nghi ngờ lộ vẻ ngượng ngùng.
Cũng bao gồm Trang Hồng Nhạn.
Chỉ tiếc trêи đời này không còn thuốc hối hận.
“Được rồi, mọi chuyện đã giải quyết xong, tôi cũng nên cáo từ rồi, người nhà họ Trang, tự giải quyết cho tốt.”
Phan Lâm dứt lời, xoay người rời đi.
“Bác sĩ Lâm, đợi đã.”
Quản gia Chính chạy lên trước, vội vàng gọi nhỏ.
“Làm sao vậy?”
Phan Lâm dừng bước, nghiêng đầu nhìn.
Chỉ thấy quản gia Chính vội vàng chắp tay, sau đó nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Lâm có ân với nhà họ Trang tôi nặng như vậy, chúng tôi không có gì báo đáp, lão phu đuổi theo, là có một chuyện muốn nói cho bác sĩ Lâm nghe!”
“Chuyện gì?”
Phan Lâm tò mò hỏi.
“Về chuyện Kim Ô Đan!”
“Hả? Kim Ô Đan làm sao?”
“Bác sĩ Lâm biết nhà họ Trang tôi đạt được Kim Ô Đan kiểu gì không?”
—————————-