Himura Kenshin cất bước đi đến.
Khuôn mặt già của ông ta rất dữ tợn, trên dưới cả người đằng đằng sát khí, sau khi tới gần thì rút kiếm Nhật bên hông ra.
Phương Kỳ Lân không dám do dự, liền co cẳng chạy.
Không có minh chủ Hồng Vũ, anh ta căn bản không phải là đối thủ của Himura Kenshin.
Trong nháy mắt đã bị đuổi kịp, kiếm Nhật kinh khủng chém mạnh về hướng cánh tay của anh ta. "Lãng Đãng Hoành Kiếm!”
Phương Kỳ Lân vội vàng rút kiểm tra ngăn cản.
Nhưng nhuyễn kiểm va chạm, cũng bị sức mạnh mênh mông bên trên kiếm Nhật phá tan.
Nhuyễn kiếm bắn ngược trở về, đánh vào trên ngực của anh ta.
Phụt phụt!
Phương Kỳ Lân phun ra một ngụm máu tươi, bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.
Anh ta vội vàng bò lên muốn phản kích.
Am!
Một luồng diện lướt qua.
Đã nhìn cánh tay cầm nhuyễn kiếm của Phương Kỳ Lân bay thẳng ra ngoài, cánh tay phải trực tiếp bị chặt xuống, máu tươi phun ra.
Phương Kỳ Lân trừng to mắt, nghiêng đầu ngơ ngác nhìn.
Cánh tay của mình bị cắt xuống, mất đi vũ khí, tay không tấc sắt thì làm sao có thể ngăn cản được đối phương? "Không... Không... Không.”
Phương Kỳ Lân gầm thét, bỗng nhiên đứng dậy chạy ra bên ngoài boong tàu giống như phát điện, có ý đồ nhảy vào trong biển.
Nhưng anh ta còn chưa tới gần, kiếm Nhật đã tấn công đến lần nữa.
Phương Kỳ Lân trên nhảy dưới tránh, không ngừng trốn tránh thấy thế công của đối phương dồn dập, cắn răng muốn phản kích.
Nhưng mà... thực lực của anh ta và Kiếm Thánh Himura Kenshin chênh lệch quá lớn.
Mới chỉ phản kích được mấy chiếu, đã bị Himura Kenshin ném lăn xuống mặt đất.
Còn chưa kịp đứng dậy, Himura đã dẫm một chân lên trên người anh ta.
Am!
Lúc này Phương Kỳ Lân không thể động đậy, xương cốt phần lưng bị dẫm lên cứ như muốn nát, sức mạnh khổng lồ làm anh ta căn bản không dậy nổi.
"Con chuột nhỏ, cậu muốn chạy đi đâu?” Himura Kenshin lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Kỳ Lân bị dẫm đạp dưới đất, nói. "Ông... Ông không thể giết tôi!”.
Phương Kỳ Lân cắn chặt hàm răng, liều mạng giãy giụa, còn muốn thoát ra.
Nhưng một giây sau.
"A!!"
Anh ta lại phát ra tiếng kêu thảm thiết lần nữa.
Chỉ thấy kiếm Nhật của Himura Kenshin đã xuyên qua xương bả vai trái của anh ta.
Máu tươi trào lên.
Đau đớn kịch liệt khiến anh ta gần như ngất đi.
Nhưng mà đau đớn này không tiếp tục được bao lâu, trên cánh tay trái của anh ta lại truyền tới đau đớn gần như tê liệt.
Nhìn lại.
Một miếng thịt lớn ở chỗ ấy đã bị Himura Kenshin cắt xuống.
Xương trắng trực tiếp lộ ra trong không khí. "A... A!! A!"
Tiếng kêu thảm thiết thê lương của Phương Kỳ Lân lại vang tận mây xanh lần nữa.
Anh ta cảm giác cổ họng của mình đã sắp rách, cảm giác đau đớn gần như khiến anh ta ngất đi.
Vẫn chưa kết thúc.
Xoet!
Xoet!
Xoet!
Thịt khắp nơi trên người Phương Kỳ Lân đều bị Himura Kenshin cắt xuống. Hơn nữa còn cắt hoàn toàn, có thể nhìn thấy xương trắng.
Máu tươi chảy xuống, nhuộm anh ta thành người máu.
Phương Kỳ Lân điên cuồng run rẩy, hàm răng sắp cắn nát đầu lưỡi, ý thức trở nên mơ hồ, ngay cả tiếng kêu thống khổ trong miệng cũng nhỏ đi rất nhiều.
Nhìn dáng vẻ này, Himura Kenshin thật sự định phanh thấy xé xác, lăng trì xử tử anh ta!
"Đau quá!”
"Không... Tôi không muốn chết... Tôi không muốn chết...” "Tôi muốn về nhà... Mẹ... Mẹ... Mẹ ở đâu? Con muốn về nhà...”
Phương Kỳ Lân thống khổ yếu đuối nỉ non.
Đột nhiên, anh ta giống như là nhìn thấy cái gì, đôi mắt bỗng trợn to ra mấy phần. Đã thấy bên trong cái hang lớn bị cao thủ Isshin khủng bố kia dẫm ra mơ hồ có bóng người đang ngọ nguậy. Là minh chủ Hồng Vũ!! "Minh chủ Hồng Vũ? Ông còn sống?”.
Phương Kỳ Lân cực kì vui mừng, giống như là bắt lấy cây cỏ cứu mạng, căng cuống họng ra hô: “Minh chủ! Cứu tôi! Mau cứu tôi đi minh chủ!”
Nhưng mà gào mấy lần, giọng nói của anh ta dần dần nhỏ xuống.
Anh ta đã thấy rõ tình hình bây giờ của minh chủ Hồng Vũ.
Lúc này ông ta cũng chỉ còn lại một hơi, da thịt xương cốt toàn thân đều rách ra, cả người nằm tại trong đống đổ nát, há to mồm run rẩy rên rỉ, có thể sống sót hay không cũng là một vấn đề, chứ không cần nói đến việc đi cứu Phương Kỳ Lân.
"Hồng Vũ... Minh chủ..”.
Phương Kỳ Lân ngơ ngác hộ một tiếng, nước mắt chảy từ trong hốc mắt xuống.
"Tuyệt vọng rồi chứ gì! Ông ta cũng sắp mạng, sao có thể cứu cậu được?”
Himura Kenshin lại đâm kiếm Nhật vào bên trong đời của Phương Kỳ Lân lần nữa.
"A..."
Phương Kỳ Lân thống khổ gào lên một tiếng, toàn thân không khống chế nổi mà điên cuồng chấn động.
Tuyệt vọng!
Bất lực!
Bàng hoàng! Vào lúc này đều hiện lên hết trong lòng của anh ta!
Trên thực tế sở dĩ lần này tới đây, cũng là nghe theo Hồn Gia Bảo kia, Phương Kỳ Lân ôm tâm trạng nêu cao tên tuổi mà tới.
Anh ta rất có lòng tin với thực lực của mình, cảm thấy võ giả nước Anh Hoa chẳng qua đều là đám tép riu, giải quyết dễ như trở | bàn tay.
Nhưng bây giờ xem ra, anh ta đã sai!
Cực kì sai!
Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài còn có người tài hơn!
Mặc dù nước Anh Hoa không lớn, nhưng cũng có những kẻ mạnh phi phàm trác tuyệt.
"Thả tôi... cầu xin ông hãy thả tôi.” Phương Kỳ Lân thống khổ cầu xin tha thứ.
Cả đời này anh ta chưa hề cầu xin tha thứ với bất kì kẻ nào cả!
Trái tim kiêu ngạo không cho phép anh ta làm như vậy!
Nhưng vào lúc sống chết này, chung quy anh ta vẫn từ bỏ sự kiêu ngạo và tự trọng này, lựa chọn cầu xin tha thứ và đầu hàng. "Cầu xin tha thứ sao? Có chút thú vị”.
Himura Kenshin đột nhiên như nghĩ tới điều gì, lấy một chiếc điện thoại từ trong túi ra, trực tiếp mở quay video, nhắm ngay vào mặt Phương Kỳ Lân, mỉm cười nói: “Tôi nghĩ ra một ý tưởng hay, nếu như cậu chịu đầu hàng cầu xin tha thứ với điện thoại, nói võ đạo Thần Long là rác rưởi, là thứ mà kẻ vô dụng tàn phế mới luyện để khoa chân múa tay, thừa nhận võ đạo của đế quốc Anh Hoa chúng tôi mới là đứng đầu thế giới, có lẽ... tôi sẽ cân nhắc giữ cho cậu một mạng!”
"Cái... Cái gì?" Phương Kỳ Lân sửng sốt.
"Làm sao? Không đồng ý sao?” Himura Kenshin nheo lại mắt.
Phương Kỳ Lân điên cuồng run rẩy, bên trên khuôn mặt tái là từng mồ hôi hột lớn bằng hạt đậu không ngừng chảy xuống.
Anh ta biết, chỉ cần nói như vậy, nhất định Himura Kenshin sẽ đăng video này lên trên mạng.
Đến lúc đó người của toàn thế giới đều biết chuyện nơi đây.
Như vậy, anh ta không chỉ thân bại danh liệt, thậm chí ngay cả quốc gia cũng sẽ phải chịu nhục.
"Tôi... Tôi là kẻ vô dụng! Tôi là rác rưởi, tôi là chó hoang! Tôi không phải người... thưa ngài... tôi ở trong mắt ngài không đáng một đồng, ngài nhục nhã tôi như thế nào cũng được, nhưng mà... Nhưng mà... Tôi không thể đại diện cho võ đạo Thần Long... Tôi không thể..”.
Phương Kỳ Lân run rẩy kêu lên.
"Làm sao? Chẳng lẽ ở trong mắt một con rệp như cậu, tôn nghiêm còn quan trọng hơn cả mạng sống sao?” Himura Kenshin khẽ nói.
"Không phải, không phải... chỉ là tôi...”
Phương Kỳ Lân không biết nên nói thế nào.
Thật ra anh ta cũng lo lắng.
Nếu như mình làm như vậy, Himura Kenshin vẫn muốn ta tay giết mình thì phải làm sao bây giờ? Lúc đó chẳng phải là vừa phải chết mà cũng bị mất danh dự sao?
Không phải mình cũng sẽ trở thành kẻ có tội ngàn đời của Thần Long sao?
"Thưa ngài, nếu không thế này đi, ngài thả tôi, tha cho tôi một mạng, tôi làm trâu làm ngựa cho ngài được không? Ngài muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý, chỉ cầu ngài tha tôi một mạng, có được không?” Phương Kỳ Lân sợ hãi gấp gáp kêu lên.
Đau đớn trên lưng đã hoàn toàn rút khô sức lực cả người anh ta. Cái tay nâng lên kia cũng chầm chậm bất lực hạ xuống.
Nhưng vào lúc này.
Rầm!
"Thần y... Lâm?”
- ---------------------------