“Các người…các người làm gì vậy? Đứng dậy đi.
Tất cả đứng dậy cho tôi.”
Hà Nham lo lắng, ngay lập tức vội vàng chạy tới, hét lên một cách cuồng loạn.
Nhưng…không có ích gì cả.
Trái tim của những đồ đệ ngoài đảo này hoàn toàn đã chết.
Bọn họ không muốn ở lại đảo Vong Ưu này từ lâu lắm rồi.
Bây giờ Phan Lâm xuất hiện nên bọn họ sao có thể tiếp tục lãng phí thời gian ở nơi này? “Chúng mày là đồ khốn nạn, ăn cây táo rào cây sung, lại có thể phản bội đảo Vong Ưu của chúng tao.
Chúng mày rốt cuộc không có một chút liêm sỉ nào hết.”
Sở Hành Phong cũng nổi giận, đi lên lớn tiếng khiển trách.
“Phản bội tòng môn, lừa thầy diệt tổ tông, trời cao sẽ không dung thứ.
Nếu như chúng mày phản bội đảo Vong Ưu tao, vậy thì chúng mày không xứng đáng để sống trêи đời mày.
Tao phải giết chúng mày tại đây.”
Trưởng lão Minh lại hét lên.
Phan Lâm vừa nghe thấy thì hừ lạnh liên tục, nhìn chằm chằm vào trưởng lão Minh nói: “Sao vậy? Một khi vào đảo Vong Ưu của ông thì không thể rời đi sao? Bọn họ là đến để bái thầy để học võ thuật chứ không phải là đến để ký bán thân.
Bọn họ sống hay chết vẫn không đến lượt để các người quyết định.”
“Mày…mày nói cái gì?”
Trưởng lão Minh giận dữ.
“Phan Lâm, chỗ này còn chưa tới lượt anh nói, lẽ nào anh còn muốn quản chuyện trong nội bộ của đảo Vong Ưu chúng tôi sao?”
Vẻ mặt Hà Nham u ám, nhìn chằm chăm Phan Lâm hỏi.
“Bọn họ đã không phải là người của đảo Vong Ưu nữa rồi.”
“Có phải hay không thì không phải anh nói là được.”
“Đúng là như vậy, vẫn không đến lượt một người ngoài như mày quản.”
Các trưởng lão đều hét lên và chỉ trích Phan Lâm.
Phan Lâm cau mày, lắc đầu với vẻ mặt không có biểu hiện gì, nói: “Trưởng lão Nham, ông phải nghe cho kỹ, những người đã cúi đầu với tôi thì chính là người của phái Nam Y, chuyện của bọn họ chính là chuyện
—————————-