Não của Phan Thanh như nổ tung lên.
Gã ta đã không thể nào suy nghĩ được gì nữa.
Phải biết gã ta là người của nhà họ Phan Yến Kinh! Bác sĩ Lâm này cũng phải biết điều đó chứ nhỉ? Đã thế rồi sao Phan Lâm lại dám làm càn như thế chứ? Chẳng lẽ anh ta muốn đối đầu với nhà họ Lâm Yến Kinh ư? “Chủ tịch Lâm anh điên rồi à? Dám đụng đến tôi, anh có biết đụng đến tôi có hậu quả gì không hả? Hay anh muốn dùng Dương Hoa của anh chôn cùng với tôi? Vậy thì cứ việc đẩy đi.”
Phan Thanh hô lên một cách đau khổ, cảm xúc của gã ta càng lúc càng kϊƈɦ động.
Giờ đây gã ta đã bị đẩy lên cửa sổ, nữa người nhào ra ngoài.
Mồ hôi lạnh của Phan Thanh chảy ròng ròng, nào dám dãy dụa nữa nên chỉ có thể há miệng gào thét.
“Để cho Dương Hoa của tôi chôn cùng anh ư? Anh xem trọng mình quá rồi đấy? Huống chỉ tôi giết người ở đây thì ai có thể tra ra tôi chứ? Hơn nữa bây giờ anh đang cầm phương thuốc của tôi, nếu như phương thuốc lộ ra ngoài thì anh biết sẽ gây nên sự đả kϊƈɦ lớn đến đâu sao? Vì lợi ích của công ty thì sao tôi bỏ qua cho anh được?”
Phan Lâm nhắm hai mắt lại: “Tôi cho anh thời gian năm giây, nẽu anh không cho tôi một câu trả lời chắc chắn thì độ cao mấy chục tầng này đủ cho anh thịt nát xương tan!”
Phan Lâm nói xong thì bắt đầu đếm ngược.
“Năm!”
“Chủ tịch Lâm, mày chết không yên lành! Mày dám đụng đến tao thì ngày mai nhà họ Phan của tao sẽ giết mày!”
Phan Thanh hét lên.
Nhưng Phan Lâm không quan tâm tới, anh tiếp tục đếm.
“Bốn!”
“Chủ tịch Lâm, đến cùng là mày có biết thực lực của nhà họ Phan không? Mặc dù Dương Hoa của mày phát triển nhanh chóng, mặc dù có hai phương thuốc chống đỡ nhưng ở trước mặt nhà họ Phan của tao chỉ là trò trẻ con mà thôi!”
“Ba”
“Mày còn không mau thả tao ra! Nếu mày thả tao ra thì tao có thể làm như chưa xảy ra chuyện gì!”
“Hai”
“Mày… các người dám ư? Mau buông tao rat”
“Một! Giọng nói lạnh lùng của Phan Lâm vang lên.
Hô hấp của Phan Thanh dường như ngừng lại.
Gã ta không chịu thua.
Không phải là vì gã ta không muốn chịu thua mà là vì gã ta không tin rằng Phan Lâm
—————————-