Vào đêm.
Hàn Long đỗ xe trước cửa khách sạn.
Ngoại trừ xe của ông ta ra, còn có mấy chục chiếc xe theo sau.
Ngôi trêи xe đều là cao thủ của Dương Hoa, đến từ Kỳ Lân Môn, Đông Hoàng Giáo, đảo Tiêu Sầu, Phái Cổ.
Nếu như đã tuyên chiến, tất nhiên là phải chuẩn bị cẩn thận. Truyện Đoản Văn
Biết Dương Hoa phái mấy chục chiếc xe vào thành phố Thanh Nguyên, người của sơn trang Huyết Kiếm vô cùng khẩn trương, lập tức phái mấy nghìn người thâm nhập thành phố Thanh Nguyên, giám sát nhất cử nhất động của đám Hàn Long.
Dù sao bác sĩ Lâm đến đây, sơn trang Huyết Kiếm vẫn không dám làm bừa.
Sở dĩ ông ta dám ra tay với Phan Lâm, là vì dựa vào nhà họ Phan hoặc Hồng Nhan Cốc có ở đây, ông ta dự đoán bác sĩ Lâm sẽ không dám ra tay với ông ta, nhưng nếu bức bác sĩ Lâm nóng nảy, hậu quả như thế nào, sơn trang Huyết Kiếm cũng không dám dự liệu.
Mà khiến đám sơn trang Huyết Kiếm thở dài một hơi chính là, đám Phan Lâm ở đây không lâu, sau khi lên xe thì nghênh ngang mà đi, rời khỏi thành phố Thanh Nguyên.
Trang chủ của sơn trang Huyết Kiếm mừng rỡ.
Bọn họ tập kϊƈɦ Phan Lâm đều không phải vì ân cừu, mà là vì tỏ thái độ.
Bọn họ cũng lo lắng Phan Lâm điên cuồng trả thù.
Hiện giờ Phan Lâm trực tiếp rời đi, tất nhiên là bọn họ vô cùng mừng rỡ, còn bày tỏ được thái độ với nhà họ Phan và Hồng Nhan Cốc, như vậy không phải là chuyện tốt sao? “Ha ha ha ha, không nghĩ tới vậy mà bác sĩ Lâm trực tiếp rời đi! Tốt lắm! Tốt lắm!”
Anh trai ruột của trang chủ là Trang Thái Thành ngồi ở sảnh chính, giơ chén rượu cười to: “Nào nào nào, mọi người uống một chén đi.”
“Cạn!”
Người ở đây trực tiếp uống cạn chén rượu.
“Cháu cứ nghĩ bác sĩ Lâm này lợi hại cỡ nào, không nghĩ tới lại là một tên nhát gan! Chậc chậc, xem ra Dương Hoa chỉ như vậy mà thôi.”
Một người thanh niên ở bên cạnh cười nói.
“Tuấn Kiệt, cháu tu luyện Long Kiếm Pháp đã đến tâng thứ mấy rồi?”
Trang Thái Thành híp mắt hỏi.
“Báo cáo bác cả, đã tới tâng thứ sáu rồi.”
Người thanh niên tên Trang Tuấn Kiệt lập tức nói.
Những lời này vang lên, trong phòng sôi trào.
“Cái gì? Tầng thứ sáu rồi sao?”
“Trời ạ, trang chủ chỉ mới tới tâng bảy, vậy mà cháu tu luyện tới tâng thứ sáu! Phải biết rằng rất nhiều người chú bác cũng không đến tâng như cháu đâu!”
“Thiên tài! Thiên tài!”
“Tuấn Kiệt, thật đúng là Thiên Kiêu của nhà họ Trang chúng ta!”
Rất nhiêu trưởng bối có mặt ở đây giơ ngón cái với Trang Tuấn Kiệt.
“Anh Tuấn Kiệt, chuyện chọn rể lần này, còn phải dựa vào anh giúp đỡ rồi!”
Lúc này, một người phụ nữ mặc bộ đồ màu đen bưng chén rượu đứng dậy, cười khanh khách nói.
“Ôi chao, ai ôi, em Nhạn nói quá khách sáo rôi! Chúng ta là người một nhà, sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn? Nhưng mà ý lang quân của em cũng không phải kẻ đầu đường xó chợt Có anh ta đủ chiến thắng vô số tài tuấn tới khiêu chiến, đừng bêu xấu anh vậy chứ?”
Trang Tuấn Kiệt mỉm cười nói, vẻ mặt khách sáo.
Dù sao người phụ nữ này cũng là con gái của trang chủ, cho dù thiên phú của anh ta tốt tới mấy, cũng không dám lỗ mãng.
“Anh Kiệt khiêm tốn rồi, tuy anh thực lực của anh Diệp cũng không tâm thường, có thực lực của Thiên Kiêu nhưng dù sao anh ấy cũng chỉ có một mình, luận võ chọn rể lần này có không ít đệ tử của gia tộc lớn tới đây, dù thế nào anh Diệp cũng là cơ thể phàm nhân, sao có thể lấy một địch trăm? Đến lúc đó nếu thể lực hết sạch, xuất hiện sai lầm gì đó, vậy kén rể lần này sẽ thành trò cười rồi.”
Trang Hồng Nhạn cười nói.
“Vậy ý của em Nhạn là…”
“Chuyện này còn phải hỏi sao? Tuấn Kiệt, ngày mai diễn ra luận võ kén rể, cháu lên trước thay Diệu Diệp thu thập đám con cóc kia, đợi thu thập gân xong rồi, Diệu Diệp lại lên đài đánh bại cháu, cưới minh châu của nhà họ Trang chúng †a, như vậy không phải mọi người đều vui sao?”
Trang Thái Thành cười nói.
Mọi người cười ha ha, vỗ tay tán thưởng.
“Được rồi!”
Trang Tuấn Kiệt cười gật đầu, nhưng sâu trong mắt lóe lên chút không vui.
Rất rõ ràng, anh ta rất không thích chuyện phí sức còn chẳng có kết quả tốt này, còn xấu mặt nữa.
Nhưng anh ta không có biện pháp.
Nhưng mà đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Trang Tuấn Kiệt, hình như anh không nguyện ý làm việc này lắm, nếu anh thật sự không tình nguyện, anh không làm thì để tôi thay em Nhạn bình định chướng ngại vật, khiến em ấy thuận lợi xuất giá!”
Những lời này vang lên, mọi người cùng nhìn về phía người mới nói.
Chỉ thấy đứng ở cửa là một người đàn ông mặc kiếm phục tóc dài bay phấp phới.
Dáng người người đàn ông gây yếu, làn da đen xì, đôi mắt sắc bén, trong tay còn có một thanh kiếm.
“Tuấn Phi?”
Ông tư nhà họ Trang là Trang Quốc Thiên đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn con trai mình.
“Tuấn Phi, cháu muốn làm gì?”
Trang Thái Thành trầm giọng hỏi.
“Bác cả, cháu không có ý gì khác! Cháu chỉ nghe làm thành chuyện này xong, Trang Tuấn Kiệt sẽ có cơ hội đến Phiêu Nhai Các tu luyện võ học! Cháu chỉ muốn có được cơ hội lần này!”
Trang Tuấn Phi bình tĩnh nói.
“Cơ hội chỉ chuẩn bị cho người có thiên phú, rất rõ ràng, cậu không phải người như vậy.”
Trang Tuấn Kiệt cười nói.
“Vậy thì thử xem đi.”
Trang Tuấn Phi lạnh lùng nói.
“Tuấn Phi, cháu làm càn quá rồi đấy!”
Trang Thái Thành tức giận, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Trang Quốc Thiên nói: “Chú tư, cậu dạy con trai của cậu thế à? Dám ở đây giương oai?”
“Tuấn Phi con quay về cho ba!”
Trang Quốc Thiên nghiêm khắc quát.
Nhưng mà Trang Tuấn Phi không nghe theo, mà nhìn chằm chằm ba mình, quát: “Ba! Chẳng lẽ ba cam tâm như vậy? Ở nhà họ Trang không có tiếng tăm gì, làm một nhân vật nhỏ?”
Trang Quốc Thiên nghe thấy thế, không ngừng kinh ngạc: “Tuấn Phi, con… Có ý gì?”
—————————-