Chuyện ở đỉnh núi Yên Long đã bị võ si ma bà ép xuống, chuyện này ảnh hưởng rất lớn, một khi bị truyền ra, chỉ sợ toàn bộ Yến Kinh sẽ rung chuyển.
Hơn nữa loại cấp bậc nhân vật như Giang Nam Tùng và Khống Hằng Sơn, nếu như để người ta biết bọn họ đã bị bác sĩ Lâm hạ độc, bị bác sĩ Lâm năm trong tay, hậu quả kia, chỉ sợ không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng qua võ si ma bà đương nhiên không có khả năng thật sự chạy đến Dương Hoa Giang Thành làm người quét rác, Phan Lâm cũng sẽ không làm như thế.
Nói để võ si ma bà quét rác, chẳng qua là nói cho mọi người biết võ si ma bà và Dương Hoa có liên quan với nhau, để cho | những kẻ muốn động đến Dương Hoa phải cân nhắc.
Nhà họ Phan ở Yến Kinh. Phan Hạo Thiên dẫn Phan Côn Luân và các quản lý cấp cao của nhà họ Phan nhanh chóng bước đến đại sảnh. Lúc này đây trong đại sảnh có hai thi thể, chính là thi thể của Phan Quốc Chính và Phan Phi Anh. Trên mặt Phan Quốc Chính tím tái, trên người không ít chỗ sưng lên, nhìn rất dọa người.
Nhưng tình trạng tử vong của Phan Phi Anh càng thêm thể thảm hơn, đầu nát bét, nếu không phải quần áo của ông ta còn hoàn chỉnh, mọi người đều có chút không phân rõ ông ta,
Nhìn thấy thi thể của hai người, không ít người che miệng buồn nôn. Sắc mặt Phan Hạo Thiên âm trầm dọa người đến cực điểm.
Nhà họ Phan chúng ta và bác sĩ Lâm ước chiến sinh tử, hơn ba mươi mấy tộc nhân đi đến đó, kết quả không ai trở về hoàn chỉnh, người thì chết, người lại bị thương, chưởng sự Phan và các chủ nhà họ Phan chúng ta càng là chết thê thảm ở đỉnh Yên Long, việc này mà truyền đi, nhà họ Phan chúng ta đâu còn mặt mũi nào mà tồn tại!” Vẻ mặt Phan Hạo Thiên dữ tợn, thấp giọng quát.
| Người nhà họ Phan ở trong đại sảnh ngay cả thở mạnh cũng không dám, đối với nhà họ Phan mà nói, chuyện lần này mang đến đả kích quá lớn.
Không chỉ liên quan đến danh dự mà còn ảnh hưởng đến sự ổn định trong nội bộ của nhà họ Phan.
Rất nhiều tộc nhận biết được Phan Quốc Chính và Phan Phi Anh chết ở trên đỉnh núi, từng người đều thấp thỏm lo âu, đối với bác sĩ Lâm này cũng là sợ hãi đến cực điểm.
“Phó gia chủ. Lúc này một đám người gào khóc xông vào đại sảnh, quỳ gối xuống trước mặt Phan Hạo Thiên. Nhìn qua, rõ ràng là người thân của Phan Quốc Chỉnh và Phan Phi Anh. Vợ Phan Phi Anh nước mắt rưng rưng, đập đầu xuống đất, gào khóc nói.
“Phỏ gia chủ, cầu xin ngài nhất định phải đòi lại lẽ phải cho Phi Anh nhà chúng tôi, phải báo thù cho ông ấy, ông ấy không thể cử thể chết không rõ ràng như thế, cầu xin ngài nhất định phải bảo thù cho ông ấy“.
“Phỏ gia chủ, ngài phải làm chủ cho chúng tôi đấy” “Phỏ gia chủ.” Trong đại sảnh, bởi vì tiếng khóc của những người này mà trở nên ồn ào. Vốn dĩ tâm trạng của Phan Hạo Thiên rất tệ, lúc này thấy cục diện kia, ông ta khẽ quát một tiếng. “Kéo hết đám người này đi!”. “Rõ!” Mấy người nhà họ Phan đi lên phía trước, kéo đám người thân của Phan Quốc Chính và Phan Phi Anh ra khỏi đại sảnh. Tất cả mọi người đều trầm mặc. “Phỏ gia chủ.” Phan Côn Luân đứng ở bên cạnh nhỏ giọng gọi một câu. “Ông cảm thấy như thế nào? Vẻ mặt Phan Hạo Thiên không biểu tình hỏi.
“Sự việc chắc chắn không thể cử tỉnh như thế, lần này nhà họ Phan chúng ta bị đả kích nặng nề, nếu như không lấy lại lẽ phải, về sau chúng ta đầu thể đặt chân ở Yến Kinh được chứ? Sao dám ngẩng đầu trước mặt người khác? Ảnh hưởng của chuyện này không chỉ là bây giờ mà chính là tương lai mấy chục năm, thậm chí là trên trăm năm” Phan Côn Luân nhỏ giọng nói.
“Lấy lại lẽ phải? Hừ, ngay cả Phan Quốc Chính cũng thua trận, ông cảm thấy lẽ phải này dễ lấy sao? Phan Quốc Chính thế nhưng đã được nhà họ Phan chúng ta bổ sung bỉ dược tăng cường thực lực mới đi đến đỉnh núi Yên Long tiến hành quyết đấu, một Phan Quốc Chính sau khi dùng bí dược, ngay cả tôi cũng không phải là đối thủ, thế mà ông ta cũng đã bại dưới tay bác sĩ Lâm. Nhà họ Phan chúng ta còn bao nhiêu người có thể đối phó được với bác sĩ Lâm? Chẳng lẽ ông có thể đổi phỏ?” Phan Hạo Thiên hừ | lạnh một tiếng.
| Sắc mặt Phan Côn Luân thay đổi, khẽ lắc đầu nói: “Côn Luân tự biết rõ sức mình, ngay cả chưởng sự Phan cũng không phải là đối thủ của cậu ta, sao Côn Luân có thể đầu lại chứ?” Nhớ quay lại đọc tại T amlinh2 47 nhé
“Vậy ông nói xem lẽ phải này chúng ta đời như thế nào?” Phan Hạo Thiên lạnh lùng nhìn ông ta. | Phan Côn Luân trầm mặc một lúc, đột nhiên đi lên trước, nhỏ giọng nói.
“Phó gia chủ, tôi nghe nói lần này không chỉ có nhà họ Phan chúng ta bị tổn thất nặng nề, mà còn có không ít nhân vật lớn, gia tộc lớn ở Yến Kinh, thậm chí ngay cả hội trưởng Giang của hiệp hội võ đạo và Khổng Kỳ Thánh Không Hồng Sơn cũng đều phải ăn thiệt từ chỗ bác sĩ Lâm, chúng ta không đối phó được bác sĩ Lâm, vì sao không liên thủ với bọn họ để ra tay”
“Hừ, ông nói mấy câu này không phải là nói nhảm à? Nếu như bọn họ có thể đối phó, bọn họ sẽ phải ăn thiệt ở chỗ bác sĩ Lâm à?
*Phó gia chủ, tôi nghe nói, có vẻ như võ si ma bà xuất hiện!” Phan Côn Luần nhỏ giọng nói. Phan Hạo Thiên nghiêng đầu nhìn thoáng qua ông ta, nhỏ giọng đáp.
“Tôi cũng nhận được tin tức này, nhưng còn chưa xác định, tôi đã phải người đi điều tra, chẳng qua tôi cảm thấy chắc hẳn mụ già này sẽ xuất hiện, dù sao Khổng Hãng Sơn và người chồng đã chết đi của bà ta có quan hệ khá tốt, bà ta hoặc nhiều hoặc ít cũng nên quan tâm đến Khổng Hằng Sơn”.
“Lần này chuyện ở đỉnh núi Yên Long truyền đi không được rõ ràng, có vẻ như là do võ si ma bà đã tự mình trấn áp chuyện này, phủ gia chủ, nếu như võ si ma bà cũng tham dự vào chuyện này, chuyện kia đương nhiên không đơn giản. Theo ý tôi mà nói, trước tiên chúng ta sẽ tiếp xúc với Khổng Kỳ Thánh - Khổng Hằng Sơn và Giang Nam Tùng, thăm dò ý tử của bọn họ, bọn họ có thân phận gì? Ăn thiệt thòi lớn như thế, dĩ nhiên bọn họ sẽ không cam lòng, nếu như nói bọn họ cũng chuẩn bị trả thù bác sĩ Lâm, chủng ta liên thủ, chẳng phải là làm ít mà công ty ư? Nếu như nói bọn họ không dám trả thù bác sĩ Lâm, chuyện này... Chỉ có thể đi một bước nhìn một bước mà thôi” Phan Côn Luân nhỏ giọng nói.
Phan Hạo Thiên khẽ gật đầu, khàn giọng nói.
“Được, cử dựa theo những lời ông nói mà làm, ông tự mình đi một chuyển, chuẩn bị hai phần hậu lẽ, trước tiên đi đến hiệp hội võ đạo trước, sau đó lại đến chỗ của Khổng Kỳ Thảnh, thái độ phải thành khẩn.”
“Vâng phó gia chủ” Phan Côn Luân ôm quyền, dự định đi làm chuyện này. Nhưng đúng vào lúc này, một người nhà họ Phan vội vàng chạy vào. *Phó gia chủ, báo cáo kiểm tra thi thể của hai người Phan Quốc Chính đã có.” Người nhà họ Phan kia báo cáo. “Báo cáo kiểm tra thi thể?” Phan Côn Luần hơi giật mình.
“Tôi thấy tình trạng chết của Phan Quốc Chính hơi kỳ lạ, cho nên bảo người ta kiểm tra thi thể của ông ta.” Phan Hạo Thiên lạnh nhạt nói.
“Kỳ lạ? Phó gia chủ, ý ngài nói đến độc trên người ông ta”.
“Đây là độc của bác sĩ Lâm, có gì kỳ quái ư?” Phan Côn Luân khó hiểu hỏi. Phan Hạo Thiên nhìn thoáng qua ông ta, lạnh nhạt nói. “Tôi không biết độc của bác sĩ Lâm, thế nhưng tôi cảm thấy độc này. Có chút giống với độc của nhà họ Phan chúng ta” “Cái gì?” Phan Côn Luân trợn tròn mắt.
Phan Hạo Thiên không tiếp tục nói nữa, ông ta nhận lấy báo cáo kiểm tra thi thể rồi bắt đầu đọc. Một lát sau, ông ta đặt báo cáo xuống, hít sâu một hơi, vẻ mặt càng thêm nặng nề.
“Phó gia chủ, chuyện này.” Phan Côn Luân khó hiểu, há to miệng muốn nói gì đó, Phan Hạo Thiên đã đưa báo cáo cho ông ta xem.
Phan Côn Luân đọc qua, trong nháy mắt, sắc mặt ông ta trắng bệch, cả người lùi về sau mấy bước.
“Điều này không thể nào... Độc mà chưởng sự Phan trung lại là bí độc của nhà họ Phan chúng ta? Chuyện này... Điều đó không có khả năng, bí độc của nhà họ Phan chúng ta... Sao bác sĩ Lâm lại có được! Tuyệt đối không có khả năng!” Phan Côn Luân có chút suy sụp, đột nhiên ông ta giống như nghĩ đến chuyện gì, vội vàng hướng Phan Hạo Thiên chất vấn.
“Phỏ gia chủ, có phải là lần trước bác sĩ Lâm xông vào cấm địa của nhà họ Phan chúng ta đã trộm đi phương pháp bí độc này?” “Cấm địa của nhà họ Phan chúng ta chưa từng lưu trữ về loại độc này, bác sĩ Lâm không có khả năng lấy được từ đó“. “Vậy... Làm sao cậu ta lại hiểu được loại độc đó?”. Phan Hạo Thiên không lên tiếng mà chỉ lạnh lùng nhìn Phan Côn Luân. Hô hấp của Phan Côn Luân dồn dập, trái tim vọt lên đến tận cổ họng. “Phỏ gia chủ, ông... Chẳng lẽ ông cho rằng nhà họ Phan chúng ta có phản đồ, cấu kết với bác sĩ Lâm?” Phan Côn Luân hỏi. “Không, không có khả năng đó!” Phan Hạo Thiên khàn giọng nói. “Vậy thì sao chứ?” Phan Côn Luân hỏi lại. Thế nhưng đúng lúc này lại có một người nhà họ Phan khắc vội vàng chạy đến. “Phó gia chủ, không xong, không xong rồi!” Người kia ở bên thở hổn hển, vội vàng nói. “Xảy ra chuyện gì mà hấp tấp như vậy? Bình tĩnh lại cho tôi, trời đầu sập xuống.” Phan Côn Luân quát. Người kia run rẩy há to miệng, không dám nói. “Xảy ra chuyện gì?” Phan Hạo Thiên ngưng trọng nói. Lúc này người nhà họ Phan kia mới run rẩy đáp. “Bác... bác sĩ Lâm đến rồi!” “Cái gì?”. Sắc mặt của mọi người thay đổi.