Thần Y Ở Rể

Chương 1607: Chương 1607: Bác sĩ lâm thật và giả






Trải qua một loạt cấp cứu, Hàn Long khôi phục không ít.

Cho dù toàn thân vẫn không thể động đậy, còn nằm trêи giường bệnh của học viện Phái Nam Y, nhưng ông ta đã khôi phục ÿ thức.

Bởi vì ở công ty Dương Hoa công việc nặng nề, thêm vào gần đây là thời kỳ bất thường, nhiều chuyện tôi tệ, Hàn Long không thể không làm việc trong phòng bệnh, bằng không thì toàn bộ Dương Hoa sẽ trở nên lộn xộn.

Thời gian làm phẫu thuật trước đó đã khiến công ty tôn đọng không ít chuyện, Hàn Long sao có thể yên tâm dưỡng bệnh được đây? Bởi vậy dù Hàn Long cả người không thể động đậy, chỉ cần miệng có thể cử động, tài liệu ra vào phòng bệnh này không thiếu.

Mà vừa nãy, Hàn Long nhận được điện thoại của Lý Ái Vân.

Đương nhiên, người nhận là thư ký, tự mình đưa đến bên tai ông ta.

“Em hỏi gì?”

Phan Lâm vội vàng nhìn chằm chằm Lý Ái Vân nói.

“Còn có thể hỏi cái gì? Đương nhiên là nói thẳng! Hỏi anh có phải là chủ tịch Lâm hay không? Nếu như anh là chủ tịch Lâm, Hàn Long không thể không biết! Nhưng nếu ông ta nói thẳng, anh không phải chủ tịch Lâm, thậm chí còn phát lời thê.

Phan Lâm, tình huống như thế, tôi sao có thể tin tưởng chuyện hoang đường của anh?”

Lý Ái Vân hừ lạnh.

Lại còn phải thê… Phan Lâm hoàn toàn hết chỗ nói.

Anh đã từng thông báo với Hàn Long, phải vì anh mà bảo mật thân phận.

Đột nhiên Lý Ái Vân hỏi dò Hàn Long như vậy, Hàn Long sao có thể thừa nhận? Đương nhiên nếu ông ta muốn bảo vệ bí mật thay cho Phan Lâm, Lý Ái Vân có thể hỏi ra nguyên do từ trong miệng của Hàn Long mới là lạ.

Hơn nữa cú điện thoại thân bí của bác sĩ Lâm này, tất cả càng không ổn rồi.

Thực sự là xui xẻo… “Ái Vân, em nghe anh giải thích.”

Phan Lâm uể oải, cảm giác bây giờ là có lý mà không nói rõ được.

“Phan Lâm, anh đừng nói gì cả.”

Lý Ái Vân khàn giọng nói, giơ tay cản lại một chiếc taxi.

“Em đi đâu?”

“Còn có thể đi đâu? Chủ tịch Lâm tìm tôi, bây giờ tôi đi gặp anh ấy! Người khác giúp anh giải quyết một món nợ, lại vì nhà chúng ta dàn xếp phiên phức của nhà họ Thái và nhà họ Nông.

Lẽ nào chút mặt mũi ấy tôi cũng không cho được sao? Phan Lâm, anh nói một câu với ba mẹ thay tôi, lập tức trở vê đi.

Nói xong, Lý Ái Vân trực tiếp chui vào xe.

“Ái Vân… Ái Vân…”

Phan Lâm sốt ruột gọi.

Nhưng Lý Ái Vân bỏ mặc.

Phan Lâm ngập ngừng, lắc đầu than thở.

Lúc này, cửa sổ xe lại được hạ xuống. —————————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.