Bộ dạng gào khóc của chuyên gia Thích khiến nhiều người kinh ngạc.
“Chuyên gia Thích,ông làm sao thế? Chẳng phải chỉ là một thứ đồ giả mạo thôi sao? Dù tốt đến đâu, nó cũng chỉ là hàng nhái mà thôi, không phải sao?”
Cuối cùng cũng có người không nhìn tiếp được, bèn lên tiếng.
“Đây không phải là đồ giả…”
Giọng chuyên gia Thích khàn khàn nói.
Mấy chữ đơn giản, khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều giống như bị sét đánh.
“Không phải đồ giả? Lẽ… Lễ nào còn có thể là bản gốc của Lê Lợi sao?”
Đầu của tất cả mọi người đều như muốn nổ tung.
Đặc biệt là ông chủ Thạch,vừa rồi ông ta còn dương dương tự đắc tự tin rằng mình sẽ kiếm được một khoản tiền lớn, giờ nghe thấy chuyên gia Thích nói vậy, sắc mặt ông ta đột nhiên cắt không còn giọt máu.
“Sao lại không phải là hàng nhái chứ? Bản gốc của bức “Chữ Trấn biên cương”
này… Hắn là chưa từng có người nhìn qua mà… Ông lẽ nào đã từng nhìn qua bức họa ‘Chữ Trấn biên cương”
này rồi sao?”
Người ở bên cạnh xúm lại hỏi.
“Tôi đương nhiên là đã từng thấy rồi, đây chính là bản gốc của bức “Chữ Trấn biên cương, lần trước tôi đến Giang Thành, chính là vì bức họa “Chữ Trấn biên cương”
này, các người xem góc dưới bên phải của bức họa này đi…”
“Ở đó có một chấm đỏ…”
“Đúng vậy, đây chính là vết do một đứa trẻ nghịch ngợm dùng ngón tay có dính mực chạm lên trêи bức tranh lúc Lê Lợi đang tạo ra bức họa “Chữ Trấn biên cương này, Lê Lợi không hề quan tâm, cảm thấy thứ này rất có duyên phận với bức họa của mình, liền ấn ngón tay lên đây để tạo thành một dấu ấn của riêng mình, cái chấm này là dấu tay, hơn nữa trong ghi chép tại cuộc khai quật vào tháng trước, tôi đã từng thấy dấu tay đó, chính là cái này không hề sai, đây chắc chắn là bản gốc, chắc chắn…”
Tâm trạng Chuyên gia Thích tỏ ra vô cùng kϊƈɦ động.
Lời vừa nói xong, mọi người xung quanh đều im lặng.
“Người anh em này… Chuyên gia Thích còn dùng ánh mắt khát khao nhìn Phan Lâm.
“Rất xin lỗi thưa ông, tôi không muốn lặp lại lân nữa, không bán!”
Phan Lâm lấy bức họa “Chữ Trấn biên cương”
xuống rồi liền rời đi.
Chuyên gia Thích lại muốn khóc.
Thế nhưng khóc không nổi.
Lúc này, một đám người xông tới, đứng chen chúc trước mặt của Phan Lâm và Lý Ái Vân.
“Đây là hai trăm bốn chục triệu, tranh để lại, người có thể đi!”
Một người đàn ông trung niên tóc cắt đầu định lôi một xấp tiên ở trong túi ra ném cho Phan Lâm, mặt không chút biểu cảm, nói.
“Phiền tránh ra.”
Phan Lâm nói.
—————————-