Thần Y Ở Rể

Chương 1434: Chương 1434: Bao vây tấn công




“Hửm?”

Người phụ nữ cũng dừng tay, nhìn vê phía mấy lỗ kim trêи người mình, sau đó nhíu mày nói: “Anh là một võ y sao? Đây là độc của anh à?”

“Tiếp tục thúc giục chân khí trong người, kinh mạch của cô sẽ đi ngược chiều, nổ tan xác mà chết, muốn thuốc giải, thì ngoan ngoãn nói cho tôi biết cốc chủ của các cô đang ở đâu?”

Phan Lâm trâm giọng nói.

“Tôi nói rồi, tôi sẽ không nói cho anh biết!”

Người phụ nữ lạnh nhạt nói, trêи mặt không có một chút sợ hãi nào.

“Xem ra tôi chỉ có thể giết cô rồi!”

Phan Lâm cũng không khách sáo, lúc này cất bước tiến lên.

Nhưng mà người phụ nữ vẫn lộ ra bộ dạng hờ hững như cũ.

Đối với Phan Lâm đang đằng đăng sát khí xông về phía mình, cô ta căn bản không có một chút sợ hãi và run rấẩy.

“Anh cho rằng anh thắng rồi sao?”

Cô ta mở miệng nói.

“Chém giết không có người thắng, chỉ có sinh tử”

“Nhưng anh không giết được tôi đâu!”

“Cô không có vận may đó đâu, ở trước mặt tôi cô chẳng khác nào một người bình thường, tôi không giết được một người bình thường sao?”

“Đương nhiên không làm được.”

Người phụ nữ tiếp tục mở miệng.

Phan Lâm nhướng mày, cảm thấy không đúng lắm, muốn tăng tốc độ bẻ đầu người phụ nữ này ra.

Nhưng vào lúc này, bốn phía đột nhiên truyền đến lượng lớn khí tức nồng hậu mà cường hãn, sau đó là tiếng la truyền từ bên ngoài vào.

“Đạo tặc ở phương nào, vậy mà dám tới Hồng Nhan Cốc chúng tôi giương oai?”

“Muốn chết à?”

“Giết!”

Những lời này vừa vang lên, mấy bóng dáng xông vào trong căn phòng bị tàn phá.

Rõ ràng là cao thủ của Hồng Nhan Cốc.

Hóa ra đây là điểm khiến người phụ nữ như vậy tự tinl Nơi này xảy ra tranh đấu, sao các cường giả của Hồng Nhan Cốc có thể ngồi yên không để ý tới? Mà trong khoảng thời gian giao đấu với Phan Lâm, bọn họ đã đuổi tới đây.

Bây giờ Phan Lâm đã bị vô số cường giả vây quanh, có chạy đăng trời, tất nhiên là người phụ nữ này sẽ không sợ hãi.

Phan Lâm nheo mắt nhìn.

“Nếu như anh bó tay chịu trói, còn có một con đường sống!”

Người phụ nữ lạnh nhạt nói.

“Chỉ dựa vào đám người này, muốn giết tôi e rằng không có khả năng.”

Phan Lâm lắc đầu.

“Nếu bọn họ không đủ, vậy thì gọi càng nhiều người hơn, tôi muốn nhìn xem anh có năng lực, có thể địch lại hết cường giả của Hồng Nhan Cốc hay không?”

Người phụ nữ lạnh nhạt nói, sau đó cao giọng hơn nói thêm: “Người này lẻn vào trong cốc ta, muốn mưu hại cốc chủ! Mọi người nghe lệnh, cần phải bắt giữ người này, giao cho cốc chủ xử ly! Nếu không thể bắt giữ, vậy thì xử quyết!”

“Dạ, thánh nữt”

Cường giả ở bốn phía cùng kêu lên.

Thánh nữ sao? Phan Lâm giật mình.

Hóa ra người phụ nữ này là thánh nữ tiếng tăm lừng lây của Hồng Nhan Cốc, Thiên Vân Nguyệt! Ở trong Hồng Nhan Cốc người này đúng là người dưới một người trêи vạn người! Cho dù là phó cốc chủ nhìn thấy cô ta, cũng phải vô cùng khách sáo.

Nếu như có thể bắt Thiên Vân Nguyệt, đối với việc kiềm chế Hồng Nhan Cốc, cũng có trợ giúp rất lớn! Ánh mắt Phan Lâm lạnh lẽo, không do dự nữa, người như mãnh thú tiến lên tấn công.

Khí thể đó càng thêm hung bạo rồi.

“Làm càn”

“Lớn mật!”

“Vậy mà muốn làm hại thánh nữ? Chất!”

Đám cường giả giận tím mặt, cùng xông lên, bao vây tấn công.

Có người cầm kiếm, kiếm nhìn y như trăng lạnh, một phát kiếm chém đứt yết hầu.

Nhưng Phan Lâm trở tay vung tay, kim châm cứu bay ra.

Kengl Đừng khinh thường kim châm cứu nhỏ mảnh ngắn, nhưng mang theo lực lượng khiến người ta kinh hãi, thật sự đánh thanh kiếm gãy nát, người cầm kiếm cũng bị đẩy lùi về sau liên tiếp, toàn thân run rẩy khóe miệng tràn ra máu tươi.

Còn có mấy người dùng chưởng kϊƈɦ, giữa lòng bàn tay đánh ra từng trận gió, chưởng chưa tới, nhưng làn gió đáng sợ có thể đánh gãy sắt thép, phá vỡ toàn bộ.

Nhưng Phan Lâm đối mặt với chưởng này không có lùi bước, trái lại cũng đánh một chưởng qua.

Rầm! Hai chưởng va chạm nhau, lực lượng cũng trùng kϊƈɦ lẫn nhau.

Nhưng rõ ràng là sức lực của Phan Lâm càng bá đạo và càng thêm mãnh liệt hơn.

Xương tay của người nọ bị gãy ra, người giống như đạn pháo bay về phía sau, đụng nát vài bức tường, ngã lên trêи mặt đất khó có thể đứng dậy.

Nhưng hai người ngã xuống, lại có nhiêu người tới gần hơn.

Thánh nữ đứng ở phía sau đám người, cách Phan Lâm chỉ hơn mười mét, nhưng Phan Lâm khó có thể chạm vào cô ta.

Ánh mắt Phan Lâm hung dữ, bỗng nhiên hét to một tiếng, cả người trực tiếp từ bỏ tất cả phòng ngự, xông về phía thánh nữ.

“Cái gì?”

Mọi người xung quanh kinh hãi rồi.

Đồng thời bọn họ phát hiện công kϊƈɦ của mình đánh lên người Phan Lâm, vậy mà không thể cứa qua da thịt! “Thân thể Tiên Thiên Cương!”

Thánh nữ kinh hãi kêu lên.

“Chết đi!”

Phan Lâm quát khẽ, một quyên giống như sao băng đánh về phía cô ta.

Khí thế đó giống như thiên thạch rơi từ trêи trời xuống, lay động trời xanh, đất đai như sắp nứt rai “Không hay rồi!”

“Thánh nữ cẩn thận!”

“Đi maul”

Người bên cạnh vội vàng kêu lên, ôm lấy thánh nữ rút về phía sau, đồng thời có mấy cường giả xông lên chặn lại, ngăn cản thế tấn công của Phan Lâm.

Râm! Một quyền của Phan Lâm khó mà đỡ nổi, mấy cường giả của Hồng Nhan Cốc đón đỡ đều bị quyền đáng sợ này đánh văng ra, sau đó quả đấm đánh mạnh xuống đất, chỉ trong nháy mắt chỗ ở của cốc chủ Hồng Nhan Cốc tứ phân ngũ liệt, bị tàn phá nặng nề.

Sóng xung kϊƈɦ hất bay hết mọi người xung quanh. truyện ngôn tình

Cho dù là thánh nữ đang bỏ trốn thật nhanh, cũng khó có thể ổn định được cơ thể, lúc tiếp đất cũng không khỏi run lên, suýt chút nữa là ngã xuống đất.

Hiện trường là một vùng lộn xôn.

Phan Lâm đứng ở giữa bụi đất đầy trời, nhìn chằm chằm vị trí của thánh nữ.

“Thực lực của người này… Đúng là đáng sợi”

Cường giả của Hồng Nhan Cốc nhìn chằm chằm Phan Lâm, nhỏ giọng nói.

“Rốt cuộc anh ta là ai?”

“Không biết!”

“Không sao, anh ta chỉ có một mình, cho dù có thân thể Tiên Thiên Cương thì thế nào? Chúng ta muốn giết anh ta, tuyệt đối không phải là chuyện khó!”

“Nhưng mà thánh nữ bị trúng độc, bị thương, không thể ở đây lâu, cân phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!”

“Thánh nữ, mời người đi trước đi, chúng tôi sẽ ở lại đối phó người này!”

“Đúng vậy, thánh nữ, mong cô đi trước đi!”

Mọi người nói.

Nhưng thánh nữ không nhúc nhích chút nào, rét lạnh mà thét lên: “Nơi này là Hông Nhan Cốc, tôi có thể đi đâu? Tôi sẽ ở đây không đi đâu hết! Tôi không tin người này có thể giết được tôi!”

Mọi người nghe thấy thế thì không khuyên nữa, mà cùng la lên: “Thê sống chết bảo vệ thánh nữ”

Khí thế của mọi người lập tức dâng lên, mọi người lại chuẩn bị bao vây tấn công Phan Lâm.

Phan Lâm sẽ không bị khí thế của đối phương hù sợ, anh hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị tiếp tục ra tay.

Nhưng đúng lúc này, càng ngày càng có nhiều cường giả của Hồng Nhan Cốc xông về bên này, trong đó còn có vài khí tức không kém gì thánh nữ! Không chỉ như vậy, ở phía xa còn truyền tới từng tiếng la to.

“Cốc chủ đến rồi!”

“Bái kiến cốc chủ!”

“Bái kiến cốc chủ!”

Giọng nói thành kính mà kϊƈɦ động, giống như tín đồ nhìn thấy thân linh! Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc rời núi rồi.

Phan Lâm vui vẻ, nhưng rất nhanh lại tỉnh táo lại.

Anh ngắm nhìn bốn phía, mới thấy trong vô hình, mình đã bị hơn ngàn người bao vây! Mà hơn ngàn người này, đều là cao thủ thực lực khủng bố! Không được! Lại không đi mà nói, e rằng sẽ bị cường giả của Hồng Nhan Cốc bao vây giết chết! Nhất định phải rời đi.

Phan Lâm hít sâu một hơi, đột nhiên cất bước lần nữa, xông về phía thánh nữ.

“Giết!”

Đám người ở xung quanh đều xông về phía Phan Lâm.

Nhưng khi đến gần thánh nữ, anh đột nhiên đấm mạnh hai tay xuống đất.

Rầm! Cả đất đai đều chấn động rồi.

Sóng xung kϊƈɦ khủng bố phóng thích ra, vô số người bị chấn ngã xuống đất, bụi đất bắn tung tóe.

“Bảo vệ thánh nữ!”

“Đừng để đối phương tới gần thánh nữ!”

“Nhanh! Nhanh tới gần thánh nữ đi!”

Mọi người bị bụi đất che mờ tầm mắt, lập tức luống cuống chân tay, nhao nhao la lên, xông về phía thánh nữ.

Mà khi bọn họ tới gần, vòng vây bị phá.

Đợi bụi bặm tản đi, ở nơi này đã không còn bóng dáng Phan Lâm… —————————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.