Thần Y Ở Rể

Chương 2063: Chương 2063: Bắt chẹt sao?




Nhà họ Kiều.

Người đàn ông trung niên từ từ bước tới chỗ thác nước.

Lúc này, người ở dưới thác nước không còn thở nữa, nhiều chỗ trên người anh ta bị gãy và nứt, máu bị nước cuốn trôi, hai cánh tay bị gãy, xương tan nát, cả người cứng do ra.

Người đàn ông trung niên nghiêng đầu đi, người bên cạnh ông ta lập tức đi tới, đưa thi thể xuống. “Đem cho chó nó ăn!” “Da!”

Cái xác bị lôi đi.

Người đàn ông trung niên ngồi xếp bằng trên tảng đá rêu xanh to lớn, nhắm mắt nghỉ ngơi, lắng nghe tiếng thác đổ.

Lúc này, người của nhà học Kiều nhanh chóng chạy “Ông chủ..xảy ra chuyện rồi.” “Đừng có nói với ta là Kiều Trung Bảo và Kiều Đức Trọng cũng không trở về được nha?” Người đàn ông trung niên khẽ mở mắt ra, vẻ mặt vô cảm nói: “Bọn họ là hai cao thủ ở địa cấp đáng nể, muốn giữ họ ở nhà họ Kiều chủng đến. ta cũng không phải chuyện dễ dàng gì mà, Giang Thành bé tí đó, hẳn là không thể làm được điều đó, đúng không?”

Tên tay sai nhà họ Kiều đó ngập ngừng, cúi đầu nói: “Ông chủ..hai vị Kiều Trung Bảo và Kiều Đức Trọng thực sựu là không quay về được!” “Gì cơ?”

Người đàn ông trung niên lập tức đứng dậy, quay đầu nhìn chằm chằm người bảo tin, lạnh lùng nói: “Bọn họ đi đầu rồi? Bị tên bác sĩ Lâm đó bắt, hay là bị giết rồi?” “Tôi không biết nữa...hai người bọn họ đi vào chỗ của bác sĩ Lâm, liền cắt đứt liên lạc. Đã gần một ngày, cũng không thấy ra, cũng không có một chút động tĩnh nào từ chỗ bác sĩ Lâm cả” Người đưa tin vội vàng nói.

Người đàn ông trung niên im lặng sau khi nghe thấy vậy.

Lúc này, người đưa tin đột nhiên lấy ra một lá thư và đưa cho cho ông ta. “Đây là cái gì?” Người đàn ông trung niên lạnh lùng hỏi. “Khi tôi chuẩn bị rời đi, bất ngờ có người đưa bức thư này cho chúng tôi, nói rằng phải để ông tự tay mở ra” Người đưa tin đó cho hay. “Vậy thì khỏi phải đoán, chắc chắn là thư của tên bác sĩ Lâm. Xem ra anh ta đã đoán ra được ra ý đồ của chúng ta... Haha, cũng thú vị đấy.”

Người đàn ông trung niên cười khẩy và mở phong thư ra xem.

Tên thuộc hạ dè dặt quan sát sắc mặt của người đàn ông trung niên.

Nhưng lại thế sắc mặt ông ta không hề bận tâm. Một lúc sau, người đàn ông trung niên và tờ giấy thành một cục rồi ném xuống đất. “Ông chủ, tên bác sĩ Lâm đó nói thế nào ạ?” “Kiều Trung Bảo và Kiều Đức Trọng và những người khác đã bị tên bác sĩ Lâm giam giữ rồi, hắn ta nói, nếu muốn cứu mạng của những người này, thì ta phải lấy đồ có giá trị tương đương ra đổi!” Người đàn ông trung niên thờ ở nôi. “Cái gì?” Tên tay sai của nhà họ Kiều vô cùng tức giận: “Đầu ra cái lý đó chứ! Tên bác sĩ Lâm này đúng là gan to thật, hắn đang bắt chẹt nhà họ Kiều chúng ta ư? Ông chủ chúng ta nên nhanh chóng huy động toàn bộ lực lượng tiêu diệt tên chó chết đó mới được! Cho hắn ta biết sự lợi hại của nhà họ Kiều chúng ta!” “Đừng vội hấp tấp, kẻo phá hỏng đại! Muốn tiêu diệt tên bác sĩ Lâm đó, quá đơn giản.”

Ý của ông chủ là, tên chó đó muốn gì từ chúng ta sao?” “Trước khi Kiều Tín Mạnh bị bắt đi, đã để lộ đan dược cứu mạng ở bữa tiệc Liên minh thương mại. Đan dược cứu mạng này được tinh chế dựa trên công thức của thần y Biển Thước ở thời kì Chiến Quốc. Tôi nghĩ vì thế mà tên bác sĩ Lâm đó mới trắng trợn bắt người nhà họ Kiều chúng ta để ép chúng ta giao ra công thức!” Người đàn ông trung niên nói. “Ông chủ, không thể giao được! Đó là bảo vật của nhà chúng ta!” “Giao thì ta chắc chắn không giao rồi, nhưng chúng ta có thể lợi dụng chuyện này để đàm phán với bác sĩ Lâm, nghe ta dặn này, bảo người của gia tộc chuẩn bị tốt đi, ngoài ra viết thư trả lời bác sĩ Lâm! Trưa mai, tôi sẽ đến Giang Thành gặp anh ta một chuyến”

“RÕ!”

Tên thuộc hạ đó chắp tay lại rồi xoay người chạy đi.

Người đàn ông trung niên nhìn dòng thác đang chảy xiết và hít một hơi thật sâu. “Dao quá cứng thì dễ gãy còn ngọc quá cứng thì dễ vỡ, bác sĩ Lâm, ngày mai tao sẽ cho mày biết nếu chống lại nhà học Kiều sẽ có kết cục như thế nào!”

Phan Lâm nhận được tin tức liền sai người bố trí bàn trà tại một trang trại trên núi Đỗ Lan ở phía tây ngoại thành của Giang Thành, để đợi ông chủ nhà họ Kiều.

Trương Thất Dạ, Tào Đức Huy, Nguyên Tinh, Bạch Thiếu Quân và những người khác đều đến rồi.

Mọi người đứng sau lưng Phan Lâm lặng lẽ chờ đợi. Phan Lâm nhàn nhã uống trà và ngắm cảnh núi Đỗ Lan.

Lúc này Huỳnh Lam chạy tới. “Chủ tịch Lâm, người đến rồi.” “Dẫn qua đây.”

Phan Lâm mỉm cười.

Huỳnh Lam lùi xuống, một lúc sau, một đám người mặc áo khoác ngoài màu đen đi lên sơn trang Đỗ Lâm.

Người dẫn đầu là ông chủ của nhà họ Kiều

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.