Thực ra, Phan Lâm đã sớm an bài nhân lực xung quanh Tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan, đều là người của Thủy Bình Vân.
Bọn họ đem Tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan bao vây bốn phương tám hướng, giám sát 24 giờ, không lọt nước nào.
Bât cứ những người lạ mặt nào xuất hiện xung quanh khu vực này, đều bị bọn họ chặn lại, kiểm tra chặt chẽ.
Không cần biết người đó là ai, đến để làm gì! Một khi phát hiện đó là người Yến Kinh cử đến, họ sẽ lập tức xử lý ngay.
Chỉ là… vẫn không đủ.
Sức mạnh của Yến Kinh, không thể coi thường.
Phan Lâm giẫm mạnh chân ga, chiếc xe chạy cuồng nộ.
Khi tới gần giao lộ Tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan, đột nhiên xuất hiện hai chiếc xe buýt lao ra chắn đường, đem đường đi chặn lại.
Đây chính là người của Thủy Bình Vân.
“Mau tránh ra cho tôi!”
Phan Lâm thò đầu ra thét lớn.
“Vâng, Lâm tổng!”
“Đem xe dời đi”
Người bên cạnh gấp gáp kêu lên.
Hai chiếc xe buýt lập tức lùi lại hai bên đường.
Xe của Phan Lâm phóng nhanh qua, sau một tiếng thắng gấp chiếc xe dừng lại dưới lầu của Tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan.
Phan Lâm đẩy cửa xông vào, lao thẳng lên tòa nhà văn phòng.
“A!”
Ngay khi Pham Lâm vừa ra khỏi thang máy, một tiếng hét đột nhiên từ phòng Lý Ái Vân truyền ra.
Phan Lâm kinh hãi đến biến sắc, lập tức chạy tới, mạnh mẽ đá văng cửa phòng Lý Ái Vân.
Ầm! Cửa lớn vỡ tung, các mảnh vụn rải rác trêи sàn.
Tất cả mọi người trong phòng đều giật mình.
—————————-