Phòng bệnh cho bệnh nhân của bệnh viện cũng không lớn, nơi đây sắp xếp ba chiếc giường, do ba miếng vải ngăn cách, cả nhà Lý Giang mỗi người một giường, Nhật Vy đang ở bên trong thoa thuốc cho Lý Ái Vân.
Giờ phút này ba người đều rơi vào hôn mê, đặc biệt là Lý Ái Vân, cô là bị người †a mạnh mẽ làm gián đoạn cuộc phẫu thuật, xém chút nữa đã mất mạng, cũng may kỹ thuật của Trịnh Tú Lan cũng không tính là tệ, cứu một cái mạng của cô về.
“Chị Lan, mấy tên bên ngoài đó đã giải quyết rôi sao?”
Nhật Vy thả thuốc trong tay xuống, suy nghĩ cẩn thận hỏi.
“Yên tâm, đã không sao nữa rồi.”
Trịnh Tú Lan cười nói.
“Vậy là tốt rồi….
Ể2 Phan Lâm, anh cũng tới à?”
Nhật Vy rất bất ngờ.
“Ừ”
Phan Lâm cười cười, liên đi qua bắt đầu kiểm tra cho ba người.
Hứa Ngọc Thanh cùng Lý Giang không có vấn đề gì lớn, hai người chỉ là đang ngủ, trong khoảng thời gian này cố gắng tĩnh dưỡng thì không sao cả.
Còn Lý Ái Vân, thương thế rất nghiêm trọng, nội tạng của cô còn chưa khôi phục hoàn toàn, tai nạn xe lần trước có thể nói là khá nghiêm trọng, hơn nữa giải phẫu bị gián đoạn, thế cho nên cơ thể của cô suy yếu vô cùng, tuy rằng Trịnh Tú Lan có thể giữ được mạng cho cô, nhưng lại không thể khiến cho cô nhanh chóng hồi phục được.
Phan Lâm chẩn bệnh qua một lần, liền kê thuốc, để Trịnh Tú Lan lập tức đi lấy.
Trịnh Tú Lan cũng biết bản lĩnh của Phan Lâm, cho nên anh ta nói gì thì nghe nấy, lấy toa thuốc liên chạy ra ngoài.
Phan Lâm lấy ra ngân châm bắt đầu châm cứu cho Lý Ái Vân.
Khoảng nửa giờ sau.
“Được rồi được rồi, Phan Lâm, thuốc sắc xong rồi!”
Trịnh Tú Lan bưng chén thuốc nóng hôi hổi đi tới.
Phan Lâm nhận lấy, thổi nguội rồi cho Lý Ái Vân uống vào.
Chén thuốc đi vào bụng, gương mặt lúc trước vẫn tái nhợt của Lý Ái Vân rõ ràng hồng hào hơn không ít, cũng nhẹ nhàng mở mắt ra.
“Phan… Lâm?”
Lý Ái Vân suy yếu gọi một tiếng.
“Uống thuốc xong đi.”
Phan Lâm ôn nhu nói.
Trong mắt Lý Ái Vân lộ ra vẻ hoang mang, môi anh đào cũng hơi mấp máy, nhưng vẫn là uống sạch chất lỏng chua lè này.
Nhưng mà đúng lúc này… Loảng xoảng! Một tiếng bình thủy tinh bị quãng ngã vang lên từ bên ngoài.
“Thứ gì quăng ngã nát à?”
Trịnh Tú Lan ngơ ngác.
“Chị Lan, em ra ngoài nhìn thử!”
Nhật Vy nói xong, liền đi ra ngoài.
—————————-