Trêи xe lái về phía thành phố Thanh Nguyên, trợ lý ở bên cạnh đưa tư liệu đã sưu tập đủ cho Phan Lâm.
“Lần này sơn trang Huyết Kiếm tuyển con rể, còn là hình thức mở, bởi vậy mà hôn lễ này có rất nhiêu nhân sĩ ở bên ngoài tham gia.”
Trợ lý An Mạn nói.
Cô ta là người Hàn Long sắp xếp dẫn Phan Lâm tới đây, An Mạn là người ở thành phố Thanh Nguyên, khá quen thuộc nơi này, cho nên gọi cô ta tới.
Cô ta là tâm phúc của Hàn Long, mức độ trung thành không là vấn đề.
“Tuyển con rể sao?”
Phan Lâm hơi bất ngờ: “Không phải là đám hỏi à? Sơn trang Huyết Kiếm và Phiêu Nhai Các! Các cậu chủ của Phiêu Nhai Các định đến sơn trang Huyết Kiếm ở rể…”
“Đúng vậy, đúng là đám hỏi của Phiêu Nhai Các và sơn trang Huyết Kiếm, tuyển con rể chỉ là hình thức mà thôi, thực ra kết quả cuối cùng đã định sẵn, làm như vậy, chỉ vì tạo thế cho Phiêu Nhai Các coi như là việc vui.”
An Mạn nói.
“Tạo thế sao?”
“Phiêu Nhai Các là thế tộc mới lên, nghe nói thực lực không yếu, Phiêu Nhai Các liên hợp với sơn trang Huyết Kiếm thuộc loại mạnh, mục đích tạo ra thê, chỉ sợ cũng vì chuẩn bị cho đại hội!”
An Mạn vừa lật tài liệu vừa nói.
Phan Lâm im lặng gật đầu, lại nói: “Có những khách nào tới?”
“Đêu là một số thế tộc có danh vọng, Độ Nghiệp Cung, Lôi Âm đều đã phái đại diện tới, thậm chí Phái Ẩn cũng có người tới, hơn nữa… “Hơn nữa cái gì?”
Phan Lâm nghiêng đầu.
“Hơn nữa nhà họ Phan ở Yến Kinh, cũng có người tới tham gia hôn lễ!”
An Mạn nói.
“Cái gì?”
Phan Lâm vô cùng bất ngờ.
“Tôi chưa từng nghe nói nhà họ Phan ở Yến Kinh cũng có liên lạc với sơn trang Huyết Kiếm! Sao hôn lễ lần này bọn họ cũng có phần?”
“Dựa theo tin tức tổng giám đốc Hàn cung cấp, hình như nhà họ Phan muốn thu hút viện trợ từ sơn trang Huyết Kiếm và Phiêu Nhai Các, cho nên lần này chuẩn bị một phân đại lễ, rất trang trọng tới tham dự hôn lễ.”
An Mạn nhìn tư liệu nói.
“Thì ra là thế, nói như vậy, vậy thì thú vị rồi!”
Phan Lâm híp mắt nói.
Xe đồ lại trước một khách sạn năm sao ở thành phố Thanh Nguyên.
“Chủ tịch Lâm, có khả năng chúng ta phải nghỉ tạm ở đây, đợi tiến vào sơn trang.”
An Mạn nói.
“Đợi sao? Vào sơn trang Huyết Kiếm còn phải đợi à?”
Phan Lâm hoang mang rồi. Đam Mỹ H Văn
“Đúng vậy, đây là sắp xếp của sơn trang Huyết Kiếm, bởi vì quy mô kén rể lần này không nhỏ, thế lực ở khắp nơi đều có người đến, tuy sơn trang Huyết Kiếm có chuẩn bị trước, nhưng khó có thể ứng phó nhiều như vậy, cho nên yêu câu người nhận được thiệp mời nghỉ tạm ở khách sạn trước đã, đợi sơn trang Huyết Kiếm sắp xếp xong lại vào bàn.”
An Mạn nói.
“Thì ra là vậy, xem ra đột nhiên có nhiều lực lượng như vậy vào, áp lực của sơn trang Huyết Kiếm cũng rất lớn! Nếu bọn họ không chuẩn bị trước thật tốt, xảy ra nhiễu loạn gì đó, vậy tổn thất không chỉ riêng sơn trang Huyết Kiếm, Phiêu Nhai Các cũng mất mặt theo, bọn họ không gánh nổi hậu quả, cẩn thận cũng là lẽ đương nhiên.”
“Chủ tịch Lâm, chúng ta yên tâm ở lại đây sao?”
“Phái những người này đi tìm hiểu tin tức.”
Phan Lâm lấy thiệp mời, đưa cho An Mạn: “Kêu người lợi dụng thiệp mời này tiến vào sơn trang Huyết Kiếm, tìm kiếm một số tin tức có tác dụng, tuy Hàn Long quen biết rộng, nhưng không điều tra được ở hiện trường tin tức có tác dụng gi, luôn không đáng tin.”
“Dạ, chủ tịch Lâm.”
An Mạn gật đầu, nhận lấy thiệp mời đi xuống.
Thiệp mời là tấm giấy thông hành.
Tuy bây giờ Phan Lâm vẫn không thể tiến vào sơn trang, nhưng có thứ này, điều tra khách mời và tình hình xung quanh sơn trang rất dễ dàng.
Phan Lâm tới nơi này vì Kim Ô Đan.
Đổi với anh mà nói, tình báo vô cùng quan trọng.
Nếu không tới đây chạy một chuyến ngay cả Kim Ô Đan ở đâu cũng không biết, vậy chẳng phải lãng phí thời gian, làm trò cười cho người trong nghề sao? Phan Lâm không hề nghi ngờ năng lực của An Mạn.
Có thể trở thành tâm phúc của Hàn Long, chắc chắn là có điểm hơn người.
Vì thế anh ngồi một mình ở đại sảnh dùng trà xem di động.
Thường có một số quái nhân khí tức đặc biệt hoặc ăn mặc kỳ lạ tiến vào khách sạn.
Sơn trang Huyết Kiếm cũng sắp xếp người tiến hành tiếp đãi trong khách sạn.
Nhưng cho dù là ai, đều không có hứng thú với người đàn ông ăn mặc bình thường đội mũ.
Nhưng Phan Lâm cũng không nhàn rỗi.
Trong một số người tiển vào khách sạn, cũng có mấy người lúc trước từng gặp mặt một lần.
Lúc này hành trình tới sơn trang Huyết Kiếm, sẽ không cô đơn rôi.
Đợi như vậy chừng một tiếng.
Ong ong ong… Di động đặt lên bàn đột nhiên vang lên.
Là An Mạn gọi tới.
Phan Lâm lập tức nghe máy.
“Chủ tịch Lâm, đã xảy ra chuyện, xin anh đến cứu tôi với, cứu tôi…”
Bên kia điện thoại An Mạn thở hổn hển, vừa khóc vừa kêu lên.
“Cái gì?”
Phan Lâm đứng bật dậy, lập tức quát hỏi: “Cô ở đâu?”
“Cửa hàng thời trang nữ ở đường Trường Mạch, bọn họ đang đuổi theo tôi, chủ tịch Lâm, cứu tôi với!”
An Mạn khóc ròng nói.
“Cô nghĩ biện pháp trốn đi, tôi lập tức tới tìm côi”
Phan Lâm vội nói, sau đó tông cửa xông ra.
—————————-