Trong nháy máy khi ánh đèn kia được bật sáng, toàn bộ cảnh party ngoài trời đã hoàn toàn rơi vào trong ánh mắt của bốn người.
Lại thấy bố cục trêи trân party hoàn toàn thay đổi.
Toàn bộ sảnh tiệc đều là hoa tươi.
Khắp nơi đều là hoa tươi, đủ mọi màu sắc, cực kỳ rực rỡ, chúng trải thành một đường thật dài, một người đang đàn đàn piano giữa trung tâm, hơn nữa người đàn ông đàn đàn piano đằng trước còn đang quên nhạc đệm của mình.
Gió nhẹ thổi qua, hoa tươi lay động, cánh hoa tung bay trong gió, giống như bông tuyết, tạo nên một hình ảnh cực kỳ sáng lạn, bắt mắt.
Lý Ái Vân ngơ ngẩn nhìn người đàn ông bên kia, ánh mắt hoàn toàn thất thần.
Đây là hình ảnh xinh đẹp đến nhường nào.
Hay đây lại là hình ảnh rung động đến nhường nào? Bốn người hoàn toàn bị say mê lạc vào cảnh đẹp như thể giới huyền ảo này.
Cảnh đẹp tối nay đã đi sâu vào lòng của bốn người.
Cuộc đời này khó quên! “Thật đẹp quá!”
Đôi môi anh đào của Phan Ngữ Nhiên môi nỉ non.
Lý Giang và Hứa Ngọc Thanh đều nói không nên lời.
Người đàn ông say mê mà nhập thần, mười ngón tay của anh lướt trêи phím đàn đen trắng.
Mỗi một nốt nhạc mỗi mỗi làn điệu đều hoàn toàn tự nhiên như vậy, rất xúc động lòng người.
Giờ phút này, dường như các vì sao trên bầu trời sao trời đều ảm đạm dần vì tiếng đàn piano của anh, ánh trăng của nơi này đều bị mây đen che khuất.
Gió càng thổi càng lớn, cánh hoa bay đầy trời giống như con bướm đang bay về phương xa.
Cũng không biết là qua bao lâu, tiếng đàn dần dần biến mất.
—————————-