Người của Học viện phái Nam Y có mặt ở đó đều hoảng hốt nhìn nhau.
Bọn họ hiểu được suy nghĩ của Hà Vĩ Hùng.
Hà Vĩ Hùng không muốn bọn họ phải chết nên mới nói sẽ thuyết phục bọn họ chấp nhận đầu hàng.
Nhưng Hà Vĩ Hùng sẽ không bao giờ nhượng bộ những kẻ này.
Bởi vì ông ta không sợ chết! Ông ta thà chết chứ không chịu khuất phục những kẻ đã giết Phan Lâm! Lời nói của Hà Vĩ Hùng cũng khiến người của Huyết Ma Tông cảm thấy bất ngờ.
“Được lắm! Được lắm! Thật sự là một con chó già trung thành! Lão già, ông trung thành một lòng với Phan Lâm như vậy khiến cho tôi đây cảm động muốn rơi nước mắt! Nếu ông đã nói như vậy, tôi sẽ cho ông một cơ hội!”
Thủ Tịch Trưởng Lão liếc mắt nhìn đệ tử Huyết Ma Tông một cái, cười cười: “Người đâu!”
“Dạ.”
Vài đệ tử bước tới.
“Bắt con chó già đó lại cho tôi! Ở đây không phải là học viện à? Bọn họ đến vì muốn học tập vậy thì hãy dạy cho bọn họ một bài học nhớ đời đi”
“Dạ.”
Hai đệ tử Huyết Ma Tông lập tức xông tới.
“Các người đang muốn làm gì?”
“Chết tiệt!”
Hàn Long và Huỳnh Lam tức giận la lên, những người phía sau lập tức chạy tới ngăn cản.
Thậm chí Huỳnh Lam còn không chút do dự rút khẩu súng lục mang theo bên mình ra.
Bằng bằng bằng.
Họng súng bốc lên một làn khói trắng.
Nhưng những đệ tử Huyết Ma Tông dường như đã lường trước hành động này của ông, nhanh chóng lắc mình tránh được những viên đạn.
Tốc độ của bọn họ nhanh đến mức Huỳnh Lam bắn vài phát súng, nhưng thậm chí không thể bắn trúng bọn họ.
“Lũ khốn kiếp chết tiệt!”
Một đệ tử Huyết Ma Tông xông về phía Huỳnh Lam, vung đao chém một nhát vào cổ tay của ông.
Xoẹtl Tay câm súng của Huỳnh Lam lập tức run lên bân bậi.
“Á!”
Ông ta đau đớn hét lên, người kia lại đá ông thêm một cái.
Oạch! Huỳnh Lam ngã xuống đất lăn lộn vài vòng, đau đến mức hét không thành tiếng, một tay nắm chặt lấy cổ tay bị chém.
Mọi người đều sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Lúc bọn họ vừa lấy lại tinh thần, toàn bộ người của Huỳnh Lam đều đã bị hạ qục, tất cả bọn họ đều chỉ bị một đệ tử của Huyết Ma Tông đánh bại.
Dương Long và những người khác kinh ngạc
—————————-