Ngay trong tối hôm đó người nhà họ Phan đã liên hệ với Giang Nam Tùng
- Hội trưởng mới nhậm chức của hiệp hội võ đạo Yến Kinh.
Hội trưởng hiệp hội võ đạo tiên nhiệm Ngô Bá Xương mà Phan Lâm có quen biết trước đó đã bị giáng chức xuống vị trí phó hội trưởng, cũng không biết ông ta gặp phải chuyện gì.
Mà lúc thư mời quyết đấu trình đến văn phòng của Giang Nam Tùng được gân một tiếng, toàn bộ Yến Kinh đã sôi trào.
“Bác sĩ Lâm ở Giang Thành muốn cùng chưởng sự Phan
- Phan Quốc Chính tiến hành cuộc chiến sinh tử?”
“Đã xảy ra chuyện gì thế? Bác sĩ Lâm và nhà họ Phan này có huyết hải thâm thù gì hay sao? Vì sao lại muốn không chết không thôi như thế?”
“Trước đó tôi chưa từng nghe đến việc này!”
“Có biết địa điểm diễn ra quyết đấu ở nơi nào không?”
“Tôi biết đó, buổi sáng ngày mai ở đỉnh núi Yên Long.
“Chúng ta nhất định không được bỏ lỡ đâu đấy”
“Đúng thể, bác sĩ Lâm là võ y, nghe nói trình độ của cậu ấy đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, không ai là đối thủ, có vẻ trên phương diện võ y, không mấy ai có thể vượt qua cậu ấy, lúc này cũng không biết bác sĩ Lâm sẽ thể hiện ra phong thái như thế nào đây”
“Ha ha ha bác sĩ Lâm này tính là cái quái gì chứ? Chỉ sợ người như anh chưa từng nghe qua thanh danh của vị chưởng sự Phan
- Phan Quốc Chính này nhỉ?”
“Tôi chỉ biết vị chưởng sự Phan này rất hiếm khi lộ diện trước mặt người khác...
Sao nào? Người này rất lợi hại à?”
“Xem ra anh thật sự không biết về những chiến tích huy hoàng của Phan Quốc Chính kia, thế thì để tôi nói cho anh nghe vậy, người ta ở ngay tại lúc bác sĩ Lâm còn chưa ra đời kia đã danh chấn khắp nam bắc, thực lực trác tuyệt, vô địch thiên hạ, khi đó dân gian còn có câu truyên miệng, Phan Quốc Chính thiên hạ vô song, không ai địch nổi, ngay cả chim thú nghe tiếng đã phải sợ hãi”
“Cái quái gì thế? Phan Quốc Chính...
Lợi hại như thế ư?”
“Nếu không thì sao chứ? Anh vừa mới nói bác sĩ Lâm là võ y vô song ư? Ôi trời, tôi nói cho anh biết nhé, thứ mà Phan Quốc Chính am hiểu nhất cũng chính là võ y đấy.
Ngay từ rất lâu trước kia, Phan Quốc Chính đã danh xưng thiên hạ vô song, chỉ sợ là sau khi ông ta trở thành chưởng sự của nhà họ Phan thì hiếm khi lộ diện, cho đến ngày hôm nay, thực lực của ông ta đã đạt đến cảnh giới cấp độ nào thì không ai biết được, bác sĩ Lâm kia đấu với Phan Quốc Chính, theo như tôi thấy thì đây là cậu ta đốt đèn trong nhà vệ sinh tìm shit!”
“Vậy cuộc chiến ngày mai, chẳng phải...
Không có gì đáng để chờ đợi à?”
“Để xem bác sĩ Lâm có thể chống đỡ mấy chiêu đi”
Giới võ đạo trong Yến Kinh sôi trào, thậm chí là nhân sĩ võ lâm trong khắp cả nước đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Nghe được tin tức này, ngay trong đêm đã có không ít người ngồi lên máy bay đến Yến Kinh, muốn được nhìn thấy phong thái của cuộc chiến có một không hai này.
Chỉ mới mấy tiếng mà thôi, người người nhà nhà tụ tập ở Yến Kinh, cao thủ đến chật như nêm, vô cùng náo nhiệt.
Mới sáng sớm đã có người đến núi Yên Long chờ đợi cuộc chiến bắt đầu.
Phan Lâm trở về khách sạn, dự định nghỉ ngơi một đêm, chuẩn bị ngày mai chiến đấu.
Nhưng khi anh vừa mới tảm rửa xong, chuẩn bị dặn dò mấy chuyện với đám người Chiêm Nhất Đao rồi đi ngủ thì...
Cốc cốc cốc...
Một loạt tiếng gõ cửa dồn dập truyền đến.