Sáng sớm hôm sau, người nhà họ Trang đã dựng lôi đài luận võ ở ngoài sơn trang, bận rộn tới mức khí thế ngất trời.
Các tân khách cũng lục tục sắp xếp tiến vào.
Hiện trường chuẩn bị gần ngàn chỗ ngồi.
Cừ thật.
Chẳng trách tiến vào sơn trang cần xếp hàng, nhiều người như thế, tất nhiên là một sơn trang không chứa được.
Khắp nơi đều là cảnh tượng giăng đèn kết hoa, tràn ngập vui mừng, bâu không khí vô cùng tốt.
Tần Tuấn Minh cũng là Phan Lâm sớm đã đến đây.
Anh tìm một góc ngồi xuống, vẫn luôn quan sát người ra ra vào vào.
Bởi vì Tân Tuấn Minh đã sớm rời khỏi nhà họ Trang, cho nên không có mấy người của sơn trang Huyết Kiếm nhận ra anh ta.
Luận võ kén rể sẽ bắt đầu vào lúc chín giờ sáng.
Đương nhiên mở đầu kén rể đều là một số nhân vật nhỏ đi lên, khoe khoang võ kỹ của mình, có thể cho thế tộc mình mặt mũi, như vậy chỉ có thể sử dụng bản lĩnh xuất chúng của mình.
Tất nhiên là Phan Lâm không có hứng thú đối với những chuyện này.
Anh lãy điện thoại cầm tay ra nhìn đồng hồ.
Còn nửa tiếng nữa luận võ kén rể mới bắt đầu.
Đám tân khách đã bắt đầu ngồi xuống.
Rất nhiêu người nhà họ Trang cũng tới tiếp đón.
“Này, Tân Tuấn Minh, cậu còn ngồi đây làm gì? Còn không mau đi chào hỏi khách khứa? Không biết bây giờ đang thiếu người sao?”
Lúc này có mấy người đi tới, người đàn ông tóc ngắn dẫn đầu la lên với Phan Lâm.
Phan Lâm ngẩng đầu nhìn, là người quen.
Tuy đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với người của sơn trang Huyết Kiếm, nhưng trước khi tới đây, anh đã thông qua Hàn Long và Tân Tuấn Minh thật nhận được rất nhiều tư liệu về người trong sơn trang Huyết Kiếm.
Ảnh chụp những người này anh đều xem qua rồi.
Mà người trước mặt, là Trang Tuấn Hùng, em trai của Trang Tuấn Kiệt người bị anh đánh bại tối qua! Tối hôm qua anh trai bị nhục nhã như vậy, tất nhiên là Trang Tuấn Hùng sẽ không cho Tân Tuấn Minh vẻ mặt hòa nhã gì, huống chi tên này còn là con riêng, ở nhà họ Trang ngay cả danh phận đều không có, sao anh ta có thể để mắt? “Chuyện này đâu liên quan tới tôi?”
Phan Lâm lạnh nhạt nói, tất nhiên là không muốn.
Trang Tuấn Hùng nổi giận: “Cậu có ý gì? Cậu không coi mình là người nhà họ Trang hả? Được, vậy thì làm phiên cậu nhanh cút đi! Cút ra khỏi sơn trang, nơi này không có vị trí của cậu!”
Phan Lâm chau mày, liếc mắt nhìn Trang Tuấn Hùng, suy nghĩ một lát vẫn đứng dậy, đi qua chào hỏi khách khứa.
Vì Kim Ô Đan, chỉ có thể nhịn xuống.
Nếu bị đuổi khỏi sơn trang, vậy thì có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi.
“Ôi chao, ai ôi, ôi chao, ai ôi, ôi chao, ai ôi, cậu gấp cái gì? Tôi còn chưa nói với cậu là cậu đi chào hỏi khách nào mài”
Trang Tuấn Hùng chạy tới, người ở phía Sau anh ta cười ha ha, cả đám lộ ra trào phúng.
Phan Lâm nhìn anh ta.
Chỉ thấy Trang Tuấn Hùng chỉ một đám người ngồi chính giữa sân chỗ võ đài cách đó không xa, nói: “Này, cậu qua đó châm trà cho bọn họ, hầu hạ những người đó là được rồi!”
“Hửm?”
Phan Lâm nhìn những người đó.
Chỉ thấy đám người kia đều mặc trường bào đường vân màu đỏ sậm, gương mặt trắng xanh, hốc mắt lõm xuống, mà khí tức toàn thân vô cùng lạnh lẽo, cũng có sát khí lượn lờ quanh người bọn họ.
Vừa nhìn đã biết mấy người này không dễ chọc! “Những người này là ai?”
Phan Lâm trâm giọng hỏi.
“Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì? Bảo cậu đi thì cậu đi đi! Sao thế? Chẳng lẽ cậu không dám?”
Trang Tuấn Hùng hừ lạnh nói.
“Chuyện này có gì mà không dám? Tôi đi được! Nhưng mà anh cố ý chạy tới bảo tôi, e rằng không phải tôi không dám, mà là anh không dám đúng không?”
Phan Lâm lắc đầu nói.
“Cậu nói cái gì?”
Trang Tuấn Hùng tức giận, đang định nói gì đó, người bên cạnh lập tức kéo anh ta nhỏ giọng nói: “Tuấn Hùng, đừng bị mắc mưu! Tên nhóc này cố ý dùng phép khích tướng với anh đấy, nếu anh đi, không phải là tự tìm khổ ăn sao?”
Trang Tuấn Hùng nghe thấy thế, im lặng gật đầu, hừ lạnh nói: “Cậu nói rất đúng, thiếu chút nữa mắc mưu cậu ta rồi!”
Phan Lâm lắc đầu, không để ý đám người này, trực tiếp đi tới, ngôi bên cạnh đám người kia.
Đám người kia cùng nhìn Phan Lâm.
“Chào các vị, tiếp đãi không chu toàn rồi!”
Phan Lâm nói vài câu khách sáo.
Mọi người đều cau mày, nhưng không nói gì.
“Sao đây? Tên nhóc này chỉ ngôi bên cạnh thôi sao? Chuyện gì cũng không quản à?”
Bên cạnh Trang Tuấn Hùng có người nhíu mày, không nhịn được nói.
“Đừng nóng vội! Cậu cho rằng đám người kia dễ hầu hạ à? Tôi nói cho cậu biết, đám người này tới thành phổ Thanh Nguyên chúng ta, trang chủ đã phái ba người đi chiêu đãi bọn họ, kết quả ba người này đều trọng thương trở vê! Có một người thiếu chút nữa không cứu được!”
Trang Tuấn Hùng cười nói.
“Cái gì? Trọng thương trở về? Đều bị những người này đả thương sao?”
Mọi người chấn động.
“Còn không phải sao? Bọn họ đều không dễ chọc Không phải người sơn trang Huyết Kiếm chúng ta có thể trêu chọc! Cậu xem đi, lát nữa một khi Tân Tuấn Minh này tiếp đón không chu toàn, chắc chắn sẽ bị phế đi!”
Trong mắt Trang Tuấn Hùng lộ ra ý cười, hung dữ nói.
“Có trò hay để coi rồi!”
Mọi người hưng phẩn, xoa tay.
Quả nhiên, Phan Lâm thật sự không ngôi yên được.
Chỉ thấy một người phụ nữ trong đám người nâng chén trà lên, mới uống một ngụm lập tức phun ra.
“Đây là lá trà gì thế? Quả thực không khác gì nước rửa chén! Này! Tên nhóc, cậu nghe đây, trong vòng một phút lập tức đổi chén trà Long Tĩnh tới đây! Nếu không tôi lột da cậu.”
Người phụ nữ hét với Phan Lâm.
Nhưng mà Phan Lâm lạnh nhạt nhìn cô ta một cái, lắc đầu nói: “Không có chè Long Tĩnh, chỉ có trà này, nếu cô không thích, tôi có thể đổi coke hoặc Sprite cho cô.”
“Cậu nói cái gì?”
Người phụ nữ giận tím mặt, vỗ bàn đứng dậy: “Cậu đang đôi nghịch với tôi sao?”
—————————-