A!”
Người đàn ông đó ôm đùi ngã trêи đất, gào lên một tiếng thét thê thảm xé giọng.
Mấy người vội vã nhìn.
Họ thấy một chân của người đàn ông đó vậy mà đã bị Phan Lâm đá gãy.
“Gì cơ?”
Khắp nơi vang lên tiếng hít sâu căng thẳng.
Phan Lâm yên lặng nhìn Lưu Hải Nam và cô gái xinh xắn, nhẹ nhàng nói: “Chỉ với thủ đoạn này thôi, e là không thể ngũ mã phanh thây tôi được rồi!”
Nói xong, anh liền nhấc chân, hung hăng đá lên người gã đàn ông kia một phát.
Độp! Cả người gã ta bay lên, nặng nề rơi xuống đất, lập tức ngất đi.
Hai cú đá này đã xử lí xong người bên họ….
Quá đáng sợ rồi đó? Mọi người hoảng hồn.
“Sự huynh, trông có vẻ đã gặp phải con nhà nòi rồi!”
nữ tử xinh xắn híp mắt nói.
“Người dám đến Đông Hoàng sơn, có ai không phải là người luyện vó chứ? Nhưng ở đây, có một hai chiêu thì bằng ai? Đến lúc cuối không phải vẫn sẽ chôn thân ở đây sao?”
Lưu Hải Nam không sợ hãi chút nào, thấp giọng quát lên: “Giết cho ta!”
“Vâng, sư huynh!”
“Giết!”
Những người còn lại đua nhau hét, lập tức xông lên đánh về phía Phan Lâm.
Vị trí công kϊƈɦ của bọn họ võ cùng trọng yếu, đều là những chỗ quan trọng trêи người Phan Lâm.
Không phải là cổ thì sẽ là tim.
Mỗi một chiêu đều rất đáng sợ.
Nếu như bị trúng một cú đá hay một nắm đấm này, vậy thì người bình thường sẽ chết ngay tại chỗ, dù có là người luyện võ đi chăng nữa, thì cũng có thể sẽ tàn phế ngay lập tức.
Chỉ là.
Khoảnh khắc những người này đến gần Phan Lâm, Phan Lâm lại đột ngột mất tích.
“Cái gì?”
Nụ cười trêи môi nữ tử xinh xắn cứng đờ lại.
“Tốc độ nhanh quá đi!”
Lưu Hải Nam cũng không nhịn được mà chau mày lại.
Hắn thấy Phan Lâm cũng nhấc nắm đấm lên, công kϊƈɦ vào ngay chỗ đối phương vẫn chưa công kϊƈɦ được ban nây….
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!..
Nắm đấm nện lên nắm đấm của đối phương.
Cú đá của anh nện lên chân của đối phương.
Mỗi một chiêu đều lưu loát vô cùng.
Nhưng sự uy hϊế͙p͙ của mỗi chiêu này đều rất đáng sợ.
Rắc! Rắc! Rắc!….
Ngay sau đó, những âm thanh thánh thót vang lên.
Sau đó, những người xông đến đánh Phan Lâm toàn bộ đều bay ra ngoài, ngã trêи đất, luôn miệng rêи rỉ.
Người thì ôm tay, người ôm chân, ai cũng không đứng lên được.
Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt mà thôi.
Nữ tử xinh xắn trầm lặng.
Lưu Hải Nam cũng vừa mới nhận ra rằng, lần này hắn ta đã chọc nhầm người rồi….
“Nhìn thấy chưa? Sư huynh, sư tỷ, nhìn thấy chưa? Ta đã nói người này không tầm thường rồi mà? Ta đã nói rồi mài”
Thiếu nữ trước đó chỉ Phan Lâm, vội vã kêu lên.
“Câm mồm!”
nữ tử xinh xắn thấp giọng.
Thiếu nữ không ho he gì thêm.
“Sư huynh! Bây giờ tính thế nào?”
nữ tử xinh xắn nhìn Phan Lâm, hỏi.
“Bây giờ rồi, chúng ta còn có thể lùi bước được sao? Bên sư huynh còn đang há mồm đợi chúng ta kia kìa! Nếu như không lấy được đồ đem về, chúng ta sao xứng được với lòng tin của mọi người?”
Lưu Hải Nam sắc mặt lạnh lẽo, nắm chặt nắm đấm, trực tiếp đi sang bên kia.
Trông có vẻ Lưu Hải Nam định tự mình động thủ rồi.
“Các người không phải đối thủ của tôi, hà tất phải tự làm khổ mình chứ?”
Phan Lâm lắc đầu, không nhịn được nói.
“Hừ! Thế thì chưa chắc đâu!”
Lưu Hải Nam lạnh lùng hừ một tiếng, cánh tay đột nhiên động đậy.
Keng! Tiếng kiếm kêu lên thánh thót.
Sau đó, Lưu Hải Nam kút ra một thanh nhuyễn kiếm sáng loáng từ trong đai lưng ra.
Nhuyễn kiếm mềm mại như một con rắng đang nhảy múa, lập tức phi về phía Phan Lâm.
Nam tử một tay cầm kiếm, cánh tay lay động.
Không thể không nói, khí thế và tốc độ của người đàn ông này khiến người ta kinh ngạc, không chỉ mạnh hơn những người xung quanh một bậc.
Nhưng đối với Phan Lâm mà nói…thế vẫn không đủ.
“Chết!”
Gã ta hô lên một tiếng, hai mắt dữ tợn, nhuyễn kiếm trong tay hướng về phía yết hầu Phan Lâm, tuy là nhuyễn kiếm, nhưng lại âm hiểm vô cùng.
Nếu như nhát kiếm này đâm vào yết hầu Phan Lâm thật, vậy chắc có thề sẽ phá nát đầu anh ra mất.
Nhưng trước thế đánh của thanh kiếm, Phan Lâm đột nhiên giơ hay ngón tay ra, | kẹp giữa thân kiếm mềm mại đang xông về đầu mình.
Đột nhiên, thanh kiếm đang cong bỗng thẳng hẳn lại.
Nhưng cũng không thể tiến thêm chút nào nữa.
“Gì cơ?”
Nữ tử xinh xắn cũng ngần người ra, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Người này….chỉ dùng hai ngón tay thôi ‘ mà đã có thể phá vỡ đòn tiến công của Lưu Hải Nam sao? Đáng sợ biết mấy! “Không thể nào được!”
“Chẳng lẽ…đến cả sư huynh cũng không thể địch lại người này!”
“Ta không tin, ta không tin…”
“Rốt cuộc đây là ai thế?”
“Hắn ta trẻ như thế mà đáng sợ nhường ấy.”
Những âm thanh run rấy vang lên khắp nơi.
Mắt Lưu Hải Nam trừng lớn như mắt trâu bò.
Nhưng hắn ta vẫn không từ bỏ, nghiến răng nghiến lợi hét lên, muốn thu kiếm trở lại, để công kϊƈɦ thêm lần nữa.
Nhưng dù hắn ta có cố sức thế nào, thì thanh kiếm vẫn như mọc ra từ tay của Phan Lâm vậy, không thể rút ra được….
“Anh có chút thực lực này thôi, mà cũng học theo người ta đi cướp đồ hả? thế này chẳng bằng đi nạp mạng đó.”
Phan Lâm nhạt giọng nói, rồi liền thả tay ra.
Hắn ta không kịp phòng bị, nắm lấy kiếm lùi ra đằng sau, trông nhếch nhác vô cùng.
Đợi đến khi hắn ta ồn định lại, đứng vững, Phan Lâm đã đứng ngay trước mặt hắn….
Hơi thở hắn ta ngưng lại, cả người cứng đờ đứng ở chỗ cũ… —————————-