Một chiếc ô tô trêи mặt đất xuống bãi đỗ xe nội chạy như bay, trực tiếp vây tụ tại trước mặt người của Dương thế gia.
Chỉ chốc lát sau, mọi người bị thật nhiều xe vây chặt kín.
Huỳnh Lam cùng Thủy Bình Vân dẫn theo vô số vệ sĩ, lấy ra các loại súng ống, nhắm ngay bên này.
Trong khoảnh khắc, mỗi một người của Dương thế gia trêи đầu đều có mấy khẩu súng ngắm.
Người của Dương thế gia nhất thời luống cuống, một đám vội vàng nhìn lại bốn phía, súng lục loạn chỉ, nhưng chỉ này không phải, chỉ cái kia cũng không đúng, mọi người Dương thế gia thần sắc luống cuống.
“Dương tiên sinh, còn muốn tiếp tục không?”
Phan Lâm thản nhiên hỏi.
“Lâm tổng, thế này rất có ý tứ! Nhưng mà dù anh tin không tin, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, người của tôi vẫn như cũ sẽ không chút do dự hướng anh nổ súng, chẳng sợ bọn họ sẽ bị bắn thành cái tổ ong!”
Dương Phi Dương bình tỉnh nói.
Tiếng nói vừa dứt, người của Dương thế gia đột nhiên giống như người máy đồng loạt đem họng súng chỉ hướng về phía Phan Lâm.
Trong mắt mỗi người đều không chút do dự, đều là thấy chết không sờn.
Xem ra Dương Phi Dương là dẫn theo một đám tử sĩ lại đây.
Huỳnh Lam, Thủy Bình Vân ánh mắt trầm xuống, cảm thấy vô cùng khó giải quyết.
Nhưng ngay sau đó, Dương Phi Dương lần thứ hai vẫy tay: “Đều thu hồi súng lại đi.”
Người của Dương thế gia lập tức đem họng súng từ trêи người Phan Lâm thu lại.
Mọi người ngạc nhiên.
Phan Lâm ngưng mắt, cũng phất tay.
Huỳnh Lam cùng Thủy Bình Vân có một ít do dự nhưng cũng không dám chống lại ý của Phan Lâm.
Rầm lạp… Người chung quanh lập tức đem súng ống thu hồi.
“Lâm tổng,tôi hôm nay không phải tới tìm anh làm khó dễ, mà là muốn cùng anh nói chuyện, mặc dù buổi nói chuyện cảm giác là đang lãng phí thời gian.”
Dương Phi Dương khàn khàn nói.
“Thời gian lưu cho Dương thế gia các người không nhiều lắm! Tôi chỉ muốn mau chóng thu lại tiền của tôi, nếu các người còn không cho tôi câu trả lời chính xác về thời gian giao tiền, tôi chỉ sợ chỉ có thể dùng đến pháp luật đề bảo hộ chính mình.”
Phan Lâm cười nói.
“Tôi…”
Dương Phi Dương nói.
“Thời hạn một buổi tối?”
“Nếu anh đồng ý hủy hợp đồng này, đêm nay sẽ nhanh chóng đi làm, nếu anh còn cố ý phải lưu lại phần hợp đồng kia… Ngày mai tám giờ sáng,tôi sẽ chính thức hướng anh phát động tập kϊƈɦ! bác sĩ Lâm! Tôi không giống với cháu của tôi,tôi không biết dùng cái loại thủ đoạn ngu dốt này giao thủ với anh, nhưng tôi cam đoan, sau tám giờ anh sẽ hối hận vì không đem hợp đồng hủy đi!”
Dương Phi Dương thản nhiên nói, sau đó động nhẹ ngón tay.
Choang! Chiếc ly đế cao tỉnh xảo kia trực tiếp bay ra khỏi cửa xe, vững vàng nện ở trước mặt Phan Lâm.
Loảng xoảng! Chiếc ly đế cao bị ném xuống đất, mảnh nhỏ như tuyết hoa tán ra bốn phía.
“Đi”
Dương Phi Dương nhẹ quát một tiếng, cửa xe mở ra, người của Dương thế gia toàn bộ nhanh chóng lên xe, đoàn xe muôn Chạy ra ngoài.
Thủy Bình Vân nhìn Phan Lâm.
“Đề cho bọn họ đi.”
Phan Lâm nhẹ nói.
Mọi người nghe theo, lúc này mới nhường đường.
Toàn bộ người của Dương thể gia rời khỏi ga ra ngầm.
“Lâm tổng, xem ra Dương thế gia là không tính toán trước dùng thương chiến cùng chúng ta giao thủ, mà là phải động võ! Anh vẫn là nên cần thận chút!”
Huỳnh Lam cùng Thủy Bình Vân đồng loạt đi lên trước, nhíu mày liên tục nói.
“Người của Dương thế gia là lúc nào đến Giang Thành?”
Phan Lâm liếc qua hỏi Thủy Bình Vân.
Thủy Bình Vân ngần ra, há miệng thở dốc, không biết trả lời như thế nào.
“Người của Dương thế gia, lại là như thế nào tiến vào bãi đỗ xe ngầm của Dương ..
Hoa chúng ta?”
Phan Lâm hỏi lại.
Hai người đều cúi đầu.
‘ “Này Dương Phi Dương còn có người ông ta mang đến, thân thủ cũng không bình thường, nhưng tôi thấy rất kì quái, vì sao ông ta có thê lặng yên không một tiếng động tiến vào ga ra của Dương Hoa chúng ta? Còn đem tôi vây lại,tôi cảm thấy tốt xấu gì, cũng phải trước tiên thu được một chút tin tức mới đúng, Huỳnh Lam, Thủy Bình Vân, lực lượng bảo an của các người quá kém.”
Phan Lâm lắc đầu.
“Lâm tổng, chúng tôi…chúng tôi lập tức tăng mạnh đề phòng!”
Hai người vội nói.
“Không cần, các anh đã thùng rỗng kêu to, vậy không cần tiếp tục tại đây lãng phí thời gian! Vẫn là phái nhiều người giúp tôi tìm người giúp người của Dương thế gia đi.”
Phan Lâm nhẹ nói, bước thằng đến xe mình, chỉ chốc lát sau, người đã lái ra khỏi ga ra.
Huỳnh Lam cùng Thủy Binh Vân liếc mắt nhìn nhau, đều là thở dài liên tục: “Chúng ta chỉ là người thường, sao có thể so với võ giả xuất quỷ nhập thần như các anh?”
Huỳnh Lam bất đắc dĩ nói.
Từ lúc cùng Thanh Độ đánh qua một trận, Huỳnh Lam đã có một ít tự ti.
Chính là lời này của ông, Phan Lâm không nghe được.
Ra khỏi công ty, Phan Lâm ở trêи xe đổi trở về diện mạo ngụy trang, tiến vào Tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan.
Lý Ái Vân giờ này đang liều mạng làm việc.
Lúc trước ở Nhai Sơn Tự phát sinh chuyện, khiến cô đã bị kinh hách không nhỏ, người cũng không thể không nghỉ ngơi hai ngày.
Công việc hai ngày này lập tức tích lũy, khỏe một chút, cô lập tức lao vào làm việc túi bụi.
Phan Lâm không làm phiền, rửa mặt xong thì đi ngủ sớm.
Đêm nay Phan Lâm ngủ thật sâu.
ị Nhưng mà sáng sớm, anh đã bị tiếng chuông di động chói tai đánh thức.
Vừa nhấc điện thoại thì thấy người gọi đến là Hàn Long.
“Làm sao vậy?”
Phan Lâm thuận miệng hỏi.
“Lâm tổng, đã xảy ra chuyện! Dương Hoa chúng ta… Cháy!”
Hàn Long bên kia điện thoại vội vàng nói.
—————————-