Thuật châm cứu ư? Nghề y? Hô hấp của Dương Thanh Tùng trở nên run rẩy, đôi mắt già nua của ông ta trừng to, nghẹn ngào nói.
“Chẳng lẽ cậu chính là một người võ y?”
“Chú à, căn cứ vào những thông tin trên tư liệu thì cậu ta thật đúng là một võ y, hơn nữa còn là một võ y hết sức cường đại!”
Bên này, Dương Hồng Vũ lớn tiếng nói.
Bên này, những người đang có mặt ở hiện trường lại một lần nữa sôi trào.
“Thật đúng là không nghĩ đến, anh ta thế mà lại là võ y!”
“Còn trẻ như vậy đã làm võ y, quả nhiên là thiên tài hiếm có trên đời này!”
“Không chỉ có thân thể Tiên Thiên Cương còn có y thuật siêu việt, thần y Lâm này cũng quá yêu nghiệt rôi nhỉ?”
“Rốt cuộc anh ta là quái tài từ đâu ra thế?”
Mọi người đều sợ hãi thán phục.
Dương Thanh Tùng từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thân, ông ta trâm giọng nói.
“Cho dù cậu có là võ y thì sao chứ? Đời này tôi đã tiếp xúc qua với rất nhiều cao thủ y võ, người thua dưới tay tôi lại càng nhiều vô kể.
Giáo chủ Lâm à, nếu như cậu cho rằng dựa vào chút y thuật của mình mà có thể chém giết được tôi, như vậy cậu hoàn toàn sai rồi!”
“Vậy chúng ta cứ thử một chút xem.”
Phan Lâm bình tĩnh nói.
Ánh mắt của Dương Thanh Tùng trở nên ngưng trọng, không dài dòng nữa, ông ta tiếp tục xông lên, muốn công kích giêt chết Phan Lâm.
Ngón tay của Phan Lâm hơi di chuyển.
Vù vù vù...
Mấy tia sáng nhỏ bắn ra, giống như muốn xé rách hư không.
Ánh mắt của Dương Thanh Tùng nhìn theo, hô hấp cũng theo đó chấn động, lúc này ông ta nhận ra mình đã bị ngăn lại bởi những kim châm cứu màu bạc này.
Cho dù muốn trốn cũng không còn kịp nữa.
Rơi vào đường cùng, Dương Thanh Tùng chỉ có thể cứng rắn dùng cánh tay của bản thân để ngăn cản, tránh cho việc bị những ngân châm này đâm trúng tử huyệt.
Phập phập phập...
Kim châm cứu đâm vào trên cánh tay, giống như là được ngâm trong độc, một luông cảm giác tê dại ùa đến.
Dương Thanh Tùng cắn răng chịu đựng, không muốn để ý đến, ông ta tiếp tục xông về phía trước.
Thế nhưng vào lúc này đây, vèo vèo vèo...
Lại một chuỗi những kim châm cứu phóng tới, khiến cho người ta vô cùng khiếp sợ, người nhìn cảm thấy cả da đầu tê dại.
Ánh mắt của Dương Thanh Tùng trợn to.
Những chiếc kim châm cứu này được bố trí giống như một mặt tường kín kẽ không một khe hở, căn bản không cho ông ta cơ hội để xuyên qua.
“Chết tiệt!”
Dương Thanh Tùng gầm nhẹ một tiếng, trực tiếp mạnh mẽ đâm sầm về phía trước.
Ông ta không biết làm sao trên người Phan Lâm lại có nhiêu kim châm cứu như thế, nhưng sau khi ông ta xông lên, những chiếc kim châm cứu này đều đã đâm vào người ông ta.
Rậm rạp chẳng chịt nhìn rất dọa người.
Dương Thanh Tùng không tin những chiếc kim châm cứu nho nhỏ này có thể chế ngự được mình.
Nhưng khi ông ta cố gắng hết sức muốn tiếp tục đến gần Phan Lâm, đột nhiên sức lực toàn thân ông ta giống như một quả khí