Sắc mặt người nhà họ Văn dần thay đổi.
Văn Thái Bình cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, vội vàng cho người đi báo tin cho gia chủ.
Dưới tình huống thế này thì ông ta đã không thể khống chế được nữa.
Còn một nhà Văn Hùng và Văn Thanh Hải cũng ngầm hiểu, nhanh chóng xoay người định rời khỏi phòng khách, tạm thời tránh đi mũi nhọn từ Phan Lâm.
Tuy nhiên, ngay khi bọn họ vừa mới rời đi thì Phan Lâm đã liều lĩnh xông tới.
Mấy người đó cực kỳ hoảng sợ.
“Ngăn bọn họ lại!”
Văn Thái Bình quát lên.
“Giết!”
Đội Long Kiếm lập tức chạy đến bao vây.
Mặc dù kiếm gãy nhưng vẫn hô mưa gọi gió, sức mạnh không giảm.
Lưỡi kiếm gãy mà vẫn có thể cắt thép chặt sắt đáng sợ y như cũ.
Thế nhưng Phan Lâm lại không sợ, giơ châm phóng tới… Những thanh kiếm gãy kia.
Rắc! Phần còn lại của thanh kiếm cho đến chuôi kiếm, toàn bộ bị chém đứt.
Hô hấp của mọi người run lên.
Đây thật sự là chuyện mà con người có thể làm được hay sao? Cái này không phải kim châm cứu, mà chính là thần kiếm… Phan Lâm lại giơ châm.
Những cây kim châm cứu ngắn nhỏ và mảnh giống như một luồng kiếm, theo sự chỉ huy của Phan Lâm mà bổ về phía… Đội Long Kiếm.
“Không hay rồi, rút lui!”
Đội trưởng Long Kiếm gấp gáp hô một tiếng.
Các đội viên dôn dập lùi về sau.
Nhưng có một người rõ ràng rút lui hơi chậm nên bị những kim châm cứu tựa như luông kiếm này đánh trúng, áo giáp trên người nổ vụn tại chỗ, trêи ngực hiện ra một vết máu dữ tợn, ngã xuống mặt đất, không rõ sống chất.
“Cái gì?”
—————————-