Cả Hồng Nhan Cốc rơi vào trong hỗn loạn.
Nhưng chuyện này không liên quan tới đội của Trịnh Mai Anh.
Hiện giờ nhiệm vụ của bọn họ là đến trước cấm địa, sau đó viện cớ khiến Phan Lâm đến chô quái nhân kia, mượn tay quái nhân diệt Phan Lâm, sau đó bọn họ lại trở về phục mệnh.
Như vậy là được rồi.
Cửa vào cấm địa là một vùng rừng rậm u ám.
Nơi này xem như là phần đuôi của cửa cốc.
Cánh rừng vô cùng dày đặc, ánh trăng đều không chiếu vào được.
Mấy cô gái nhìn rừng rậm, đều có chút sợ hãi không dám đi vào.
“Kỳ Lân!”
Trịnh Mai Anh liếc mắt nhìn Phan Lâm, hừ lạnh nói: “Anh đi trước dân đường đi!”
“Cô à, tôi không biết đường mà!”
Phan Lâm nói.
“Sợ cái gì? Chúng tôi ở phía sau anh, sẽ dạy anh đi như thế nào! Nhanh đi đi.”
“Chuyện này… Được rồi.”
Phan Lâm gật đầu, đi ở đằng trước.
Có Phan Lâm ở phía trước dò đường, mọi người đỡ sâu hơn nhiều.
Dọc đường đi vô cùng yên bình.
Trong rừng rậm ngoại trừ âm u yên tĩnh ra, thì không có gì.
“Hả?”
Lúc này một đệ tử đột nhiên thét chói tai.
Mọi người giật nảy mình.
“Làm sao vậy?”
Trịnh Mai Anh vội vàng kêu lên.
Chỉ thấy đệ tử kia chỉ vào một góc tối tăm cách đó không xa, nơm nớp lo sợ nói: “Sư tỷ, rắn! Rắn!”
Đám đệ tử này đều có võ công, muốn giết một con rắn vô cùng đơn giản.
Xem ra phụ nữ kiên cường tới mấy, cũng sẽ sợ thứ này.
“Chỉ là một con rắn mà thôi, em sợ cái gì?”
Trịnh Mai Anh buồn bực nói: “Nhanh đi thôi! Còn nữa, đừng lên tiếng tiếp nữa, nếu dẫn người nọ tới đây, toàn bộ chúng ta đều xong rồi!”
Đám đệ tử nghe thấy thế, gương mặt trắng bệch, giống như nghĩ tới chuyện gì đáng sợ, cả đám vội vàng câm miệng, không dám lên tiếng nữa.
Đội ngũ tiếp tục tiến lên.
Trịnh Mai Anh hết nhìn đông lại nhìn tây, giống như đang tìm gì đó.
Không biết là qua bao lâu.
“Các vị, không phải là chúng ta tới đây hái thuốc sao? Vì sao vẫn luôn đi thế?”
Phan Lâm nghiêng đầu hỏi.
“Anh bớt hỏi linh tỉnh đi, tiếp tục đi là được!”
Trịnh Mai Anh la lên.
Phan Lâm không hé răng.
Đội ngũ tiếp tục xuất phát.
Đi khoảng năm phút tiếp.
“Dừng ở đây đi!”
Trịnh Mai Anh đè thấp giọng nói.
Mọi người cùng dừng bước.
Chỉ thấy Trịnh Mai Anh nghiêm túc cẩn thận đánh giá xung quanh, sau đó nghiêng đầu hỏi người bên cạnh: “Là nơi này đúng không?”
“Hình như là nơi này.’ Người bên cạnh gật đầu.
“Tốt lắm!”
Trịnh Mai Anh quay đầu nói với Phan Lâm: “Anh đi dọc con đường nhỏ này, đi tiếp khoảng mười phút, đi hái cỏ Dạ Quang cho tôi, có nghe thấy không?”
“Một mình tôi đi sao?”
Phan Lâm hoang mang hỏi.
“Sao thế? Không có chúng tôi thì anh không đi được sao?”
Trịnh Mai Anh hừ lạnh nói.
“Nhưng mà tôi không biết cỏ Dạ Quang mài!”
Phan Lâm nhún vai nói.
Trịnh Mai Anh lập tức lấy một tờ giấy trong túi áo ra, đưa cho anh: “Trong tờ giấy này có miêu tả và bức tranh về cỏ Dạ Quang, anh dựa theo tờ giấy này hái là được!”
“À..”
“Tôi nói cho anh biết, nếu không hái được thì đừng trở lại!”
“Được rồi!”
Phan Lâm gật đầu, một mình rời đi.
Đám Trịnh Mai Anh nhìn theo Phan Lâm rời đi.
“Sư tỷ, người này đi vào chắc chắn sẽ gặp quái nhân kia, đến lúc đó anh ta sẽ phải chết không thể nghi ngời Chúng ta đừng ở lại nơi này nữa, nhanh đi thôi.”
Một đệ tử ở bên cạnh cẩn thận nói.
“Em gấp cái gì? Chúng ta đợi một lát, nếu bên kia có động tĩnh, chúng ta lại đi cũng không muộn! Nếu không thì tên kia sợ hãi trở lại, lại không tìm thấy chúng ta, anh ta một mình rời khỏi cấm địa, vậy chúng ta phải giải thích với phía trêи kiểu gì đây?”
Trịnh Mai Anh hửừ lạnh nói.
“Chuyện này… Được rôi, vậy chúng ta lại đợi thêm một lát nữa vậy!”
Mọi người liên tục thở dài, chỉ có thể đứng một bên, vểnh tai nghe động tĩnh bên kia.
Nhưng mà đúng lúc này, tiếng bước chân rất nhỏ đột nhiên truyên từ con đường mòn bên phải tới.
Mọi người kinh hãi.
“Sư tý!”
Các đệ tử nhao nhao nhìn về phía Trịnh Mai Anh.
Trịnh Mai Anh cũng ngây ngẩn cả người, trợn to mắt nhìn con đường nhỏ.
Thì thấy một bóng người cao to xuất hiện trêи con đường nhỏ.
“Không phải chứ? Chẳng lẽ… Là quái nhân kia?”
Trịnh Mai Anh hoảng sợ lẩm bẩm.
“Xong rồi, xong rồi… Chúng ta đều xong rồi!”
“Sư tỷ, chạy maul”
Các đệ tử sợ tới mức liên tục thét chói tai, lập tức quay đầu muốn chạy.
Trịnh Mai Anh không quan tâm nhiều như thế, quay đầu trốn đi.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng la hét vang lên.
“Cô Trịnh Mai Anh, các cô chạy làm gì thế? Không cần cỏ Dạ Quang nữa à?”
Nghe thấy giọng nói này, đám Trịnh Mai Anh lập tức ngẩn ra.
Nghiêng đầu nhìn, thì thấy Phan Lâm cầm một gốc cây cỏ Dạ Quang đi về phía bọn họ.
“Là anh à?”
Trịnh Mai Anh trợn tròn mắt.
“Anh, sao anh đã trở lại rồi?”
Người bên cạnh kinh ngạc hỏi.
“Tôi lấy được cỏ Dạ Quang, không trở về thì làm gì?”
Phan Lâm tò mò nhìn bọn họ: “Các cô đúng thật là, chạy làm gì thế?”
“Chuyện này… Trịnh Mai Anh có chút không biết nên trả lời thế nào.
Đôi mắt cô ta khẽ đảo, vươn tay nói: “Cỏ Dạ Quang đâu?”
“Đây Phan Lâm đưa tới.
Đám Trịnh Mai Anh cùng tụ lại.
“Làm sao có thể?”
“Sư tỷ, bên đó căn bản không có cỏ Dạ Quang mà?”
“Anh ta lấy đâu ra thế?”
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
Trịnh Mai Anh cũng cảm thấy rất kỳ lạ.
“Đúng là cỏ Dạ Quang… Nhưng mà ở trên đường đó… Căn bản chưa từng thấy cỏ Dạ Quang mà!”
Trịnh Mai Anh lẩm bẩm một câu, liếc nhìn Phan Lâm: “Đây thật sự là anh hái sao?”
“Đương nhiên! Bên kia có rất nhiều, nếu các cô không tin, tôi có thể dẫn các cô tới đó xem.”
Phan Lâm cười nói.
—————————-