Người mặc áo khoác cau mày, hiển nhiên hắn rất ghét người khác đụng vào mình, nên hất tay Triệu Quốc Cường ra.
“Xem ra chuyện đã bại lộ rồi, Triệu Quốc Cường, anh thật sự là bất tài, may mà có đại ca của bọn tôi đã đoán trước được sự bất tài của anh! Nói đi, chuyện gì xảy ra?”
Người tên Phan Thanh phủi phủi chỗ Triệu Quốc Cường vừa đụng vào, lạnh lùng nói.
Triệu Quốc Cường vội vàng nói với Phan Thanh những chuyện đã xảy ra trước đó.
Phan Thanh thuận tay tát Triệu Quốc Cường một cái thật mạnh.
Bốp! Triệu Quốc Cường lùi lại hai bước, che mặt nhìn Phan Thanh chằm chằm: “Anh Phan Thanh, anh… anh làm sao vậy?”
“Anh đúng là một tên làm thì ít mà thất bại thì nhiều.
Đại ca đã nói với anh rằng chuyện này ít nhất phải giữ bí mật trong bảy ngày.
Thế mà chỉ mới mấy ngày, anh lại bị Bác sĩ Lâm bắt được.
Anh không phải đồ bỏ đi thì là gì?”
Vẻ mặt Phan Thanh hơi khó chịu, giọng nói cực kỳ lạnh lùng.
Triệu Quốc Cường sửng sốt, sau đó nghiến răng nghiến lợi, trâm giọng nói: “Anh Phan Thanh, tôi biết anh chuẩn bị làm gì trong bảy ngày tới, anh chỉ đơn giản là muốn phân tích kế hoạch dự án và dược liệu tôi cung cấp cho anh, tìm ra loai thuốc mới của Tập đoàn Dương Hoa, muốn cho thuốc ra thị trường trước tập đoàn Dương Hoa, phá đường phát tài của họ, đúng không?”
“Phải thế thì sao? Anh đã bị bại lộ hết cả, kế hoạch của chúng tôi bị rối loạn, mặc dù không biết Dương Hoa sẽ dùng cách gì để ứng phó, nhưng chí ít trước mắt, hiệu quả và lợi ích mà chúng tôi mong muốn không cách nào đạt được độ cao mong muốn.”
Phan Thanh lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, vậy anh có biết Chủ tịch Lâm nghĩ sao không?”
Triệu Quốc Cường híp mắt nói.
“Nghĩ gì vậy?”
Phan Thanh vội vàng hỏi.
“Hừ, Chủ tịch Lâm muốn tương kế tựu kế, trả lại các người một chiêu.”
“Trả lại chúng tôi? Triệu Quốc Cường, nói cho rõ ràng một chút! Ý của anh ta là sao?”
Phan Thanh lên tinh thần, giọng điệu cũng trở nên gấp gáp hơn nhiều.
Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Phan
—————————-