Hai ông lão kinh ngạc đến mức sững sờ nhìn chằm chằm Thánh nữ Thần Hỏa một lúc lâu cũng không bình thường trở lại.
“Khuyết Thần Hỏa có quan hệ gì với các người?”
Phan Lâm cảm thấy mọi chuyện trở nên phức tạp, trầm giọng hỏi.
Ông già liếc nhìn Phan lâm với thần sắc phức tạp, nhưng không trả lời, nhưng nói lại: "Nếu các người đã quen biết với Khuyết Thần Hỏa thì hôm nay hai chúng ta sẽ để lại cho các người một con đường sống. Các người hiện giờ lập tức rời khỏi lăng mộ Lưu Viêm, vĩnh viễn không được quay trở lại đây nữa!”.
Sau khi nói ông lão khua tay.
Một hòn đảo nhỏ giữa biển lửa nhô lên, một cầu thang dưới đường hầm kéo dài xuống đột nhiên hiện ra
“Đó là lối ra!” Ngạo Sâm ngạc nhiên thốt lên.
"Mau rời đi! Nếu không các người nhất định phải chết!" Hắc Hỏa hét lên.
Mọi người vội vàng đứng dậy, lập tức lao thẳng về phía hòn đảo nhỏ ở trung tâm, muốn lập tức rời khỏi Lăng mộ.
Nhưng vào lúc này, ông già áo trắng đột nhiên ngăn cản mấy người Ngạo Sâm
“Các người không thể rời đi!"
“Chẳng lẽ tiền bối không giữ lời hứa?” Nhóm Ngạo Sâm trở nên cảnh giác.
"Không! Tôi sẽ không thất hứa, nhưng những thứ đồ đó không thuộc về các người!"
Bạch Hỏa thờ ơ nói: "Các người cũng có thể đi nhưng những thứ mà các người lấy được từ trong lăng Lưu Việm đều phải để lại. Những thứ này! Đều là đồ tùy tảng của sự phụ tôi, sao tôi có thể để các người lấy đi?"
"Cái gì?"
Vẻ mặt của mọi người đều xấu đến không thể xấu hơn.
ông ta nói như thế không phải là muốn bọn họ ra về tay trắng sao?
"Còn anh! Giao thiên hỏa ra đây!" Bạch Hỏa hét vào mặt Phan Lâm.
Phan Lâm hai mắt lạnh lùng, nhàn nhạt nói: “Nếu tôi không trả thì sao?”
“Vậy anh có thể gặp phải phiền toái!” Ông già khàn giọng nói.
"Tôi tới đây để xin thiên hỏa! Thế mà ông lại bảo tôi bỏ lại thiên hỏa sao?"
Phan Lâm lắc đầu.
Anh muốn đến đây để xin thiên hỏa về rèn Hồng Mông huyền thiết. Sau đó đi đối phó với gia chủ của nhà họ Phan.
Nếu không có thiên hỏa, anh không thể nắm trong tay được con át chủ bài, nghĩ đến ngay cả Thần hỏa Tôn giả cũng không thể tiêu diệt được gia chủ nhà họ Phan thì liền biết được gia tộc bọn họ có bao nhiêu đáng sợ, hiện tại anh tuyệt đối không có khả năng đối phó với họ!
Vì vậy, con át chủ bài này tuyệt đối không được để mất!
Nếu không, Phan Lâm nhất định phải chết không có chỗ chôn.
Bây giờ nhà họ Lâm đang điên cuồng cắn xé nên cho dù phải trả giá thế nào anh cũng nhất định phải giữ được con át chủ bài này.
“Ương bướng!” Ông già Bạch Hỏa cảm thấy khó chịu.
“Đại ca, nếu đã như thế thì mau đem thằng nhóc đáng kinh tởm này xử lí đi!” Hắc Hỏa cũng tức giận nói.
“Không được!”
Bạch Hỏa trầm mặc chốc lát, khàn khàn nói: “Cậu thanh niên, nếu anh nhất định muốn lấy đi thiên hỏa thì không phải là không được. Chỉ cần anh thông qua khảo nghiệm của tôi. Tôi sẽ để cho anh mang thiên hỏa rời đi! Thậm chí ngay cả dị hóa trong lăng mộ Lưu Viêm này cũng tùy ý để anh lấy đi!”.
Phan Lâm trở nên phấn khích khi nghe thấy điều này.
“Khảo nghiệm gì?”.
“Đánh thắng tôi!” Bạch Hỏa thờ ơ nói: “Anh cùng tôi khiêu chiến, chỉ cần có thể đánh được tôi thì xem như là anh đã thắng. Đương nhiên nếu thua cũng có thể mất mạng! Hiện tại anh có thể lựa chọn để lại thiên hỏa rồi rời đi. Anh tự mình quyết định đi!”
Phan Lâm nhắm mắt suy nghĩ khi nghe thấy những lời này.
Dịch Minh Thiên và những người khác nhìn chằm chằm vào Thánh nữ Thần Hỏa một cách giận dữ.
Vốn dĩ Phan Lâm có thể lấy lợi ích của toàn bộ Lăng Lưu Viêm mà không cần tốn công, chỉ vì hành động ngu ngốc của cô ta mà phá hỏng mọi thứ thuộc về Phan Lâm.
"Anh Lâm, tôi xin lỗi vì những gì đang xảy ra! Nhưng chủ nhân đã nuôi nấng tối và đối xử tốt với tôi, nên tôi phải làm thế này! Đừng lo lắng, một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ đền bù cho anh!"
“Không cần!”
Phan Lâm từ trong tay lấy ra một quyển sách nhỏ, viết ra công thức, ném cho Thánh nữ Thần Hỏa.
"Đây là đơn thuốc điều trị di chứng thứ hai của cô. Theo đơn thuốc này, uống thuốc và vận dụng võ công, một năm là đủ để cô khôi phục. Tuy rằng thời gian chậm hơn một chút, nhưng cũng có thể chữa khỏi"
Sắc mặt của Thánh nữ Thần Hỏa tái nhợt, nhìn vào đơn thuốc trên mặt đất: