Chương: 48 Xin cậu tha thứ cho tôi “Anh chính là Phan Lâm?”
Nghe vậy, Thẩm Dị liền biết thân phận của người này.
“Đúng.
Phan Lâm mặt không cảm xúc nhìn Thẩm Di.
“Bao nhiêu tiền?”
Thẩm Dị hỏi.
“Cái gì mà bao nhiêu tiên?”
“Cho anh bao nhiêu anh mới chịu rời khỏi Ái Vân?”
Thẩm Dị từ trong tay lấy ra một quyển séc, sau đó viết nguệch ngoạc trêи đó vài nét, xé một tờ ra rồi ném cho Phan Lâm..
“Đây là ba tỷ, cút đi”
Thẩm Dị nói.
“Trong thẻ này có bảy mươi tỷ, anh cút đi!”
Phan Lâm từ trong túi lấy ra thẻ ngân hàng, ném đi.
Không ngờ anh lại ra tay thế này.
“Hahahaha…’ Toàn bộ sảnh tiệc phát ra tiếng cười vang trời.
“Anh đang làm ra vẻ cái gì thế? Tên vô dụng như anh mà cũng có bảy mươi tỷ à? Sợ có thằng ngu mới tin anh!”
Hứa Sinh trực tiếp hét lên.
“E rằng trong cái thẻ này chỉ có mỗi bảy triệu thôi đấy?”
Chị Linh khinh khỉnh.
“Tôi nghĩ bảy triệu này cũng là do Ái Vân kiếm được, tên vô dụng này ham ăn biếng làm, không có công việc, thì lấy đâu ra bảy mươi tỷ chứ?”
, Từ Nhiễm chế nhạo.
Lời nói của cô ta ngay lập tức thu hút sự đồng tình của nhiều người.
“Không phải sao? Ai không biết con rể nhà họ Lý này là một kẻ vô dụng?”
“Lý tiểu thư phải chịu thiệt thòi khi kết hôn với một người như vậy!”
“Chỉ có nam nhân như Thẩm thiếu gia mới có thể sánh ngang với Lý tiểu thư!”
Thẩm Dị liếc nhìn thẻ ngân hàng trêи mặt đất, cố ý xúc động: “Phan Lâm, chuyện của anh tôi đều đã nghe qua, Ái Vân vốn không yêu anh, không thì các người kết hôn ba năm nay tại sao cô ấy không cho anh đụng vào dù chỉ một ngón tay, nếu Ái Vân đã không yêu anh, tại sao anh lại không chịu buồng tha cho cô ấy? Anh muốn cái gì anh nói xem, chỉ cần Thẩm Dị này có thể làm được, cho dù anh cần cái mạng này của tôi, tôi cũng có thể cho anh! Tôi chỉ cầu xin anh tha cho Ái Vân!”
Khi những lời này thốt ra, nhiêu người vừa phẫn nộ, vừa xúc động.
“Thẩm thiếu gia thật sự quá sĩ tình!”
“Hơn nữa tính tình rất tốt, nếu đổi lại là tôi, tôi đã sớm đánh gãy răng cái tên vô sỉ đó rồi!”
Lý Ái Vân hơi nhíu mày.
Cô rốt cuộc vẫn còn chút đầu óc, làm nhiều chuyện như thế, Thẩm Dị không thể hiện chút kỹ xảo diễn xuất làm sao xứng với sự phối hợp ăn ý của nhiều người như vậy? Phan Lâm chưa kịp nói, Lý Ái Vân đã dẫn đầu nói: “Thẩm Dị, thực xin lỗi, tôi không định ly hôn với Phan Lâm, cũng không định tái hôn! Tôi rất xin lỗi…”
“Tại sao Ái Vân? Có phải tôi làm chưa đủ không?”
Thẩm Dị lo lắng, đột ngột quay đầu, nhìn chằm chằm Phan Lâm nói: “Anh đã bỏ bùa mê gì cho Ái Vân?”
“Cô ấy là vợ tôi, tôi còn phải bỏ bùa mê gì cho vợ mình nữa sao?”
Phan Lâm ngây người.
Thẩm Dị nghe thấy thế, cũng không thể hiện bất kỳkỹ xảo diễn xuất nào nữa, đi về phía trước, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phan Lâm, sau đó hạ giọng nói: “Thằng ranh, đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, lấy ba tỷ rồi cút khỏi đây, ngày mai tôi sẽ sắp xếp người đến nhà anh để anh và Ái Vân ly hôn, nếu như anh không đồng ý, tôi đảm bảo hôm nay anh sẽ phải nằm bò ra khỏi chỗ này! “Thẩm Dị, anh định làm gì?”
Lý Ái Vân lập tức hỏi.
—————————-