Triệu Minh Nguyệt dân Phan Lâm và Phan Nhã Nam tới một cái sân rất hẻo lánh.
Nơi này là trung tâm ở Hồng Nhan Cốc.
Dọc theo đường đi, rất nhiều đệ tử đều tò mò nhìn Phan Lâm.
Phan Lâm đeo kính vào lân nữa.
Tuy che đi không ít dung mạo, nhưng Triệu Minh Nguyệt đã thấy được gương mặt anh dưới kính, cô ta đã không thể quên rồi.
“Hai người ở nơi này đi, lát nữa tôi sẽ phái người đưa đồng phục tới cho Nam sư muội, cũng đón cô ấy đi học, anh Kỳ Lân, anh nhất định phải ở yên đây, không được đi đâu, biết không?”
Triệu Minh Nguyệt ho khan, không dám nhìn Phan Lâm, chỉ nhìn chằm chằm Phan Nhã Nam nói.
“Không thành vấn đề.”
Phan Lâm gật đầu.
Triệu Minh Nguyệt lập tức rời đi.
Triệu Minh Nguyệt vừa đi, Phan Nhã Nam vẫn luôn giả bộ mê mang và suy yếu lập tức ngã xuống giường trong phòng, kêu la, hai tay không ngừng xoa bóp khắp nơi, nhe răng trợn mắt giống như vô cùng đau đớn.
“Làm sao vậy? Rất khó chịu à?”
“Đúng vậy, mới đầu lúc xuống ao còn không có phản ứng gì, đợi thêm một lát thì xương thịt trêи người tôi như muốn tan ra! Đau chết mất, tôi vẫn luôn nhịn suốt đường đi…”
“Xem ra cơ thể cô không dung với nước ao kia, nếu không phải tôi châm cứu giúp cô trước, có khả năng cô sẽ như những cô gái lúc trước, chết ở trong ao, sau đó bị khiêng đi, vứt xác ở vùng hoang dã.”
Phan Lâm nói.
Phan Nhã Nam nghe thấy thế, gương mặt tái mét.
“Không cần phải sợ, đã qua cả rồi, hơn nữa cô coi như vì họa được phúc!”
Phan Lâm cười nói.
“Tôi vì họa được phúc chỗ nào chứ?”
“Đó là nước thay da đổi thịt ấy, nếu người của Hồng Nhan Cốc không nói dối, bây giờ cơ thể cô đã được cải tạo lại, hai mạch nhâm đốc của cô hẳn là đã được đả thông, thiên mạch đã sinh ra, đan điền ngưng kết! Bây giờ, cô có thể được xưng là thiên tài’ rồi đấy!”
Phan Lâm nói.
“Thật sao?”
Đôi mắt Phan Nhã Nam mở to, vẻ mặt khó mà tin.
“Đương nhiên, không tin cô cảm nhận xem.”
“Cảm nhận như thế nào?”
“Rất đơn giản, nghĩ lại một số võ học cô từng học trước đây, suy nghĩ một số điểm lúc trước cô nghĩ mãi không thông, có phải bây giờ cảm thấy rất có suy nghĩ, cảm thấy những điểm trước đây không đột phá được đột nhiên trở nên đơn giản rồi?”
Phan Nhã Nam nghe thấy thế, lập tức làm theo.
Một lát sau, vẻ mặt cô ta vui sướиɠ.
“Thật sự, ôi chao, ai ôi! Lúc trước tôi vẫn luôn không rõ nội dung của khẩu quyết đệ tam thức là gì, bây giờ nghĩ lại, lập tức hiểu rõ, là khí và lực đan điền phối hợp! Trời ạ, quá thần kỳ, trước đây học khẩu quyết này ngay cả một chiêu tôi cũng không hiểu rõ, bây giờ chỉ nghĩ lại một lát, đã lập tức hiểu ra… Bây giờ tôi thật sự biến thành thiên tài rồi!”
Phan Nhã Nam mừng rỡ như điên, kϊƈɦ động tới mức toàn thân run rẩy.
“Cho nên đây cũng là nguyên nhân Hồng Nhan Cốc chỉ lấy người đi qua ao nước kial Bởi vì chỉ có người đi qua, cho dù lúc trước không phải là thiên tài, bây giờ cũng sẽ thành thiên tài! Có tông môn nào không thích thiên tài chứ?”
Phan Lâm bình tĩnh nói.
“Nếu là như vậy, từ trêи xuống dưới Hông Nhan Cốc… Chẳng phải đều là yêu nghiệt khiến người ta giận sôi sao?”
Bỗng nhiên Phan Nhã Nam nghĩ tới một chuyện vô cùng đáng sợ, hít vào một hơi khí lạnh hỏi.
“Đúng vậy, cho nên thực lực của Hồng Nhan Cốc… Mạnh tới mức đáng sợ! Người bình thường không thể trêu chọc!”
Chỉ sợ thôn Dược Vương, Đông Hoàng Giáo, Phái Cổ lúc trước, cũng không thể so được với Hồng Nhan Cốc.
Dù sao một tông phái do yêu nghiệt thiên tài tạo thành, thực lực của nó, đã vượt xa tưởng tượng của phàm nhân.
“Một khi đã như vậy, Lâm sư huynh, không bằng anh đi thử nước thay da đổi thịt đi.”
Phan Nhã Nam suy nghĩ một lát, nhỏ giọng nói: “Chúng ta muốn báo thù cho sư phụ, còn cân thực lực! Nếu như anh được nước kia thay đổi, nhất định sẽ tăng rất mạnh, đến lúc đó chúng ta báo thù còn có phần thắng!”
“Không được!”
Phan Lâm lắc đầu: “Nước trong ao kia đã không có tác dụng đối với tôi!”
“Anh không thể chạm vào sao?”
“Tôi bơi lội ở bên trong cũng sẽ không xảy ra chuyện gì!”
“Vậy vì sao anh không thử?”
“Không cần thiết, bởi vì tôi dùng nước tăng biên độ tốt hơn nước thay da đổi thịt rồi.”
Phan Lâm bình tĩnh nói.
“Vậy sao?”
Lúc này Phan Nhã Nam mới nhớ tới, người trước mặt mình là bác sĩ Lâm tiếng tăm lừng lẫy, sao có thế chưa từng dùng thuốc để tắm? Cô ta không biết rằng, nước thay da đổi thịt căn bản không thể cải tạo cơ thể Tiên Thiên Cương của Phan Lâm, hơn nữa nước thuốc mà Phan Lâm tắm, mạnh hơn nước này không biết bao nhiêu lần.
“Cô chuẩn bị một chút đi, lập tức sẽ có người dẫn cô đi học, tôi đoán cái gọi là đi học chính là tẩy não của cô, cô nên chú ý một chút!”
“Vậy anh nhân cơ hội này đi điều tra cơ quan của Hồng Nhan Cốc đi!”
“Ừ”
Phan Lâm gật đầu.
Phan Nhã Nam âm thầm nhìn anh một cái.
Không thể không nói thuật dịch dung của Phan Lâm thật sự khiển người ta giận sôi.
Sau khi tháo kính ra, vậy mà gương mặt của bác sĩ Lâm còn đẹp trai bức người hơn, còn có một loại khí chất tà mị không thể nói rõ được, chỉ cần là phụ nữ, e rằng không thể chống lại khí chất này.
Thực ra Phan Nhã Nam cũng không nhìn nổi, kính mắt này là cô ta bảo Phan Lâm chuẩn bị.
Khoảng năm phút sau, quả nhiên là có đệ tử đến đón Phan Nhã Nam đi.
Lúc này Phan Lâm đã thu thập xong, kiểm tra xung quanh sân, thấy không có ai trông coi mình, lập tức dự định ngụy trang lân nữa, đi điều tra cơ quan của Hồng Nhan Cốc, thu thập tin tức.
Nhưng đúng lúc này.
Cốc cốc cốc.
Có người gõ cửa.
Sau đó là một giọng nói hơi khẩn trương truyền tới.
“Anh Kỳ Lân, anh có ở đây không?”
Phan Lâm ngẩn ra.
Nghe giọng nói này… Là Triệu Minh Nguyệt? —————————-